Tiểu sử:
Gulnoz Tojiboyeva là một nhà văn, nhà báo, nhà biên kịch, nhà phiên dịch phim, nhà thiết kế và người phục chế tác phẩm nghệ thuật. Cô sinh năm 1991, là thành viên của Viện Nghệ thuật Uzbekistan và Hội nhà văn Uzbekistan. Cô là tác giả của 10 cuốn sách.
Cô đạt giải nhất của cuộc thi văn học trẻ Uzbekistan ở hạng mục “Văn học thiếu nhi”. Cô được trao giải nhất của giải thưởng quốc tế về truyện cổ tích và truyền thuyết của Trung Á tại Hàn Quốc vào năm 2014. Vào năm 2022 cô là Quán quân cuộc thi “Sách truyện hay nhất dành cho độc giả nhỏ tuổi”.
CHÚ ÁC LÀ NHANH NHẸN
Tác giả: Gulnoz TOJIBOYEVA
(Uzbekistan)
(Nguyễn Khoa dịch từ bản tiếng Anh)
Chú chim ác là đậu trên cành anh đào, chăm chú nhìn cô bé phía dưới ngồi ăn bánh mỳ trong khoảng sân.
Cô bé bẻ một miếng bánh ra, ném nó về phía thảm hoa rồi đi mất.
- Tôi thích những đứa trẻ biết bỏ lại bánh mì! – Chú chim kêu lên, bay xuống mặt đất và bắt đầu đánh chén miếng bánh mỳ đó.
Vào khoảnh khắc đó, một con mèo vàng tham lam và kiêu ngạo đang nằm ngủ dưới mái hiên. Nó đã bị đánh thức bởi tiếng kêu của chú chim.
– Là ai vừa gây ra tiếng động đó đấy? — Con mèo nói một cách khó chịu.
Con mèo vươn vai, mở to miệng và ngáp dài. Sau đó nó nhìn qua cửa sổ về phía khoảng sân để tìm nguồn cơn gây ra tiếng động đã đánh thức nó. Tuyệt làm sao – ở trên sân, gần chỗ thảm hoa, có một con chim ác là béo bở đang đứng ăn bánh mỳ!
Thấy cảnh đó, nó không còn buồn ngủ nữa. Cơn thèm ăn của nó đã được đánh thức.
- Meo! Đói quá ! Đến giờ ăn rồi ! – Con mèo nói với chính mình.
Con mèo chậm rãi bước xuống mặt sân, nhẹ nhàng và im lặng đặt chân xuống nền đất. Nó phát hiện ra là chú chim, không mảy may lo sợ, vẫn thản nhiên đứng ăn một cách ngon lành.
- Thật vô lễ! – Con mèo kêu lên một cách giận dữ – Sao ngươi dám ăn ở trong sân mà không có sự cho phép của ta?
Con mèo nói thế và nhảy xổ lên, ngắm thẳng vào đầu của chú chim.
May mắn thay, ác là rất cẩn thận. Mặc dù vẫn đang ăn, nó đã nghe thấy tiếng con mèo và nhanh chóng bay đi. Và con mèo chỉ có thể cắn được vài cái lông đuôi của chim thôi.
Để lọt mất bữa ăn ngon, con mèo khạc nhổ trong sự tức giận, sau đó đi về phía nhà kho để bắt chuột.
Ác là, vừa bị mất vài cái lông ở đuôi, đậu lên một cành anh đào và nói:
– Thảo nào mẹ cứ bảo mình phải nhanh nhẹn! Nếu lúc nãy mình mà chậm chân thì bây giờ mình đã thành bữa ăn cho mèo rồi!
CHÚ SÓC HIẾU KHÁCH
Một con quạ, tỉnh dậy vào một buổi sáng lạnh giá, ngồi trong một cái tổ được đặt trên một cành dương xỉ. Nó rất đói. Nhưng dưới lớp tuyết dày đã rơi cả đêm, tìm được vài quả dâu hoặc hạt dẻ là một điều khó. Trong cơn đói, con quạ thậm chí còn không thể kêu lên tiếng nào.
Đột nhiên tầm nhìn của nó dồn về một cây sồi mọc một đoạn cách cành dương xỉ. Một thứ gì đó màu tối được treo ở dưới cành cây. Có phải là một hạt sồi không? Không, không còn hạt sồi nào cả, không còn cả một cái lá còn sót lại trên những cành sồi đang ngủ yên cho qua mùa đông.
Chú quạ hiếu kì lười nhác đứng dậy và vỗ cánh, bay về phía cây sồi.
Chỉ đến khi nó hạ cánh xuống cành cây, nó nhận ra đó là một cây nấm khô. Chú quạ cắn một miếng nhỏ từ cây nấm ở phần rìa. Mặc dù cây nấm bị khô, với chú quạ đói bụng nó vẫn rất ngon. Gì thì gì, nó vẫn là đồ ăn mà!
- Ê, hàng xóm!
Nghe thấy tiếng gọi, chú quạ quay lại nhìn. Chú sóc sống ở trong khoảng thân rỗng của cây sồi già này đang ngồi trên một cành cây, ngoe nguẩy cái đuôi rậm rạp của nó.
– Cậu muốn gì? – Quạ hỏi, không muốn bị sao nhãng khỏi bữa sáng ngon lành mà nó tìm được.
– Hàng xóm à, hãy ăn vì sức khỏe của mình! – chú Sóc nói một cách hào hiệp – Cả mùa hè tôi đã treo những cây nấm lên cây để phơi khô chúng và thu thập đủ thể loại hạt và quả cho mùa đông. Chỗ nhu yếu phẩm đó đủ để giúp gia đình tôi qua được mùa đông khắc nghiệt này. Nếu cô muốn, cô có thể đến tìm tôi, tôi sẽ chiêu đãi cô hạt dẻ và nấm. Thật vậy, trong điều kiện khắc nghiệt như thế này, chỉ có thức ăn đầy đủ mới có thể cứu được thú rừng! Và hàng xóm phải giúp đỡ lẫn nhau lúc khó khăn chứ!
“Nó nói thật hay đùa vậy?” – chú Quạ do dự. Nhưng cơn đói đã thắng, sự thèm ăn mạnh đến nỗi Quạ đồng ý đến thăm Sóc.
Chú Sóc hiếu khách đãi người hàng xóm Quạ của mình bằng nấm khô, hạt dẻ và các loại hạt cây khác. Nhờ đó Quạ có thể sống sót qua được mùa đông khắc nghiệt này.
Và rồi mùa xuân cũng đến với khu rừng. Rồi mùa hạ lại đến. Có một lần, nhìn thấy những cây nấm porcini nằm dưới gốc cây bạch dương, Quạ lại nhớ về sự hiếu khách của chú Sóc hàng xóm của mình.
Nó đã từ bỏ thói quen bay một cách vô định trong khu rừng. Bây giờ nó đang tìm một nơi có nhiều nấm trong rừng, và đang vội vã bay về để kể cho hàng xóm của nó biết. Và khi mùa thu tới, Quạ giúp Sóc thu thập hạt dẻ. Tại vì nó đã học được cách trả ơn người đã giúp đỡ mình.
GIPHY App Key not set. Please check settings