“Anh ơi, cửa sổ mở to thế, em lạnh!”
Khánh Phương
Ngày 2/4/2023, một đám cưới Kim cương của cụ ông Đặng Văn Thuyết và cụ bà Vũ Minh Nguyệt sẽ được diễn ra tại một nơi đầm ấm, dưới sự chứng kiến của đông đảo con, cháu, chắt.
Tình yêu son sắc của hai cụ U 90
Những năm 60, cô gái tên Nguyệt vốn sinh ra trong một nhà nho gia giáo Hà Nội đem lòng yêu anh thanh niên đẹp trai tên Thuyết làm cùng cơ quan Bộ Khoa học Công nghệ.
Tình yêu trong sáng giản dị đến với đôi bạn trẻ được cả hai họ tán thành, cơ quan ủng hộ. Đám cưới diễn ra nhẹ nhàng như nhiều cặp đôi thời kỳ đó. Cô dâu mặc áo dài, ôm bó hoa lay ơn ngồi sau xe đạp chú rể rước cô dâu về căn phòng người họ hàng cho mượn. Đôi uyên ương sống nhờ ở đó một thời gian dài với những buồn vui trong căn phòng vẻn vẹn khoảng 7 met.
Cô gái vốn hiền lành, chịu thương chịu khó, anh chồng vốn tốt bụng và luôn sẵn sàng giúp vợ chăm lo nhà cửa. Sau này nhờ bà con giúp đỡ cùng với tích lũy nhỏ nhoi, hai vợ chồng mua chịu được căn nhà ở khu tập thể Trương Định. Tại đây hai vợ chồng có không gian để nuôi đàn gà, con lợn, nhận việc về nhà làm thêm sau mỗi buổi làm ở cơ quan.
Cô gái tiếp tục “thu ha hà vén”. Ba đứa con lần lượt ra đời. Anh chồng không ngừng làm việc hăng say nhưng cuộc sống vất vả chưa bao giờ ngừng lại. Khi 2 cô gái lớn đã bắt đầu có thể chăm sóc cho cậu em út thì hai vợ chồng bàn với nhau và quyết định để vợ đi sang làm việc ở Nga (Liên Xô cũ) để hy vọng gỡ chút khó khăn cho cả gia đình. Hai vợ cùng quyết tâm vượt qua tháng ngày thử thách.
Thế là những chuỗi ngày xa cách, nhớ nhung giữa vợ và chồng, giữa mẹ và con. Những lá thư mặn nồng thường xuyên được trao đi gửi lại. Những nét bút, dòng thư là cả một khung trời yêu dấu. Thế nhưng không để nỗi nhớ cản trở, cô gái đã biến nhớ thương vào việc hăng say làm việc để có năng suất cao và tích lũy ngày trở về. Anh chồng thì dành toàn tâm thay vợ trông nom con cái và những việc đối ngoại hai bên gia đình. Rồi không để vợ quá buồn bã vì nhớ mong, khi gửi được con cái cho người họ hàng vài ngày, anh xin phép cơ quan sang thăm vợ nơi xa xôi ấy. Giữa tháng năm đầy vất vả thiếu thốn nhưng anh tâm niệm “không được để ngọn lửa yêu thương lụi tàn” mà phải “thắp lửa tình yêu” cho 2 trái tim duy trì được năng lượng cần và đủ nâng niu cho chính gia đình của mình.
Cô gái cũng vậy, trong 3 năm làm việc ở nước ngoài thì mỗi năm về thăm nhà 1 lần, đủ để thắp sáng ngọn lửa yêu thương trong lòng chồng và các con. Thông thường, tình cảm vợ chồng khi xa cách đôi khi rất khó khăn bởi những lo lắng, nghi ngờ và cả những cám dỗ. Thế nhưng, với tình yêu và niềm tin mãnh liệt tuyệt đối cả hai đã không mảy may đọng lại trong lòng ai bất cứ điều tiêu cực nào. Chính vì vậy, tình cảm của họ dành trọn cho nhau như thuở nào của những năm tháng tuổi trẻ “xa cách chẳng thể làm tình cảm cách xa”. 3 năm của hai vợ chồng trôi qua không nặng nề như người ta vẫn tưởng.
Ông trời không phụ lòng những tấm chân tình, cuộc sống cũng dần bớt nhọc nhằn. 3 đứa con ngoan ngoãn, học hành đến nơi đến chốn và rất mực hiếu thảo. Vợ lúc nào cũng nhẹ nhàng, chồng lúc nào cũng ân cần, chu đáo. Có lần chị vợ đi chợ bị bọn xấu lấy cắp mất hết tem phiếu. Thời đó mất tem phiếu là cả vấn đề lớn. Khi về nhà, chị lo lắng và buồn bã đến thất thần. Anh thấy vậy, vội vỗ vai vợ “không sao đâu em. Nhà mình có chết đói đâu mà sợ. Em không sao là may rồi. Để anh lấy khăn cho em rửa mặt nhé”. Anh luôn bao dung, còn chị luôn tận tâm. Hạnh phúc của họ giản dị nhưng ấm áp đến mức họ hàng, hàng xóm, đồng nghiệp đều phải ngưỡng mộ.
Anh rất tích cực ở cơ quan nên sau này được giữ chức vụ Chánh Văn phòng của Bộ Khoa học công nghệ. Đương thời, có rất nhiều người khác giới làm thân. Anh luôn nhiệt tình với bạn bè đồng nghiệp nhưng chưa bao giờ đi quá giới hạn. Chị quan điểm “Gái có công, chồng chẳng phụ” và vì thế, cứ hết mực tin tưởng và chu toàn vai trò làm vợ nên mọi lời đồn thổi gần xa đều chẳng khi nào làm ảnh hưởng dù chỉ một chút đến hạnh phúc gia đình.
Ngày tháng cứ thế dần trôi. Các con ngày một trưởng thành, rồi lấy vợ lấy chồng, con cháu ngày một đông. Đến nay cô gái tên Nguyệt ngày xưa đã là bà lão tuổi 84, còn anh thanh niên đẹp trai nhanh nhẹn ngày nào giờ đã là ông lão 88. Con cái lớn khôn mỗi người một chốn. Ông bà bảo “bố mẹ muốn tự do nên các con đừng lo. Bố mẹ sẽ chỉ lên chơi với các con cháu thôi, chứ không về ở với đứa nào hết. Bố mẹ còn tự lập được, sau này hãng hay”.
Năm tháng qua đi, thể lực không thể cưỡng lại với thời gian nhưng hai ông bà vẫn khỏe mạnh và tình cảm vẫn son sắc. Sáng sáng, ông bà vẫn tập thể dục. Hai cụ vẫn nắm tay nhau đi chợ, ông xách rỏ cho bà, bà chọn đồ cho bữa ăn. Người ta vẫn thường nghe tiếng ông “em đi cẩn thận đó. Chân không chắc, lưng đau thì đi chậm thôi” hoặc “em cố ra sân tập cho khỏe đi. Có anh rồi, lo gì”.
Con cháu vẫn bắt gặp bà ân cần bóc từng múi mít, quả nhãn, quả vải cho ông. Bà vẫn luôn hỏi “Anh Thuyết ơi, hôm nay ăn gì nhỉ?”; “anh đừng có mà đi xe máy nữa đấy, đường đông sợ lắm” hoặc “anh Thuyết ơi, kính của em đâu nhỉ?”.
Ông bà vẫn thường xuyên đi du lịch đó đây. Ông vẫn là “cây cổ thụ” che mưa che nắng cho bà. Bà vẫn xem ông là “người đàn ông lớn của đời mình”, vẫn không ngần ngại thổ lộ “Cửa mở to quá, nhiều gió. Em lạnh!”.
Ông bà là tấm gương sáng chói về tình yêu, về lòng bao dung, về tấm chân tình cho con cháu noi theo. Không ai bảo ai, càng nhiều thời gian bên ông bà, con cháu dường như học hỏi được rất nhiều. Đúng như câu nói “gần mực thì sáng”, con cháu vì thế mà biết yêu thương đúng nghĩa hơn. Bao nhiêu năm qua đi, dẫu bận bịu đến đâu thì ông bà cũng không bao giờ quên đi ngày kỷ niệm ngày cưới, ngày sinh nhật của nhau. Hồi bao cấp khó khăn, ông bà kể lại là không có tiền mua hoa, mua bánh nhưng chưa bao giờ là không dành thời gian để nhắc lại kỷ niệm. Bó hoa đồng nội hay thêm đĩa ăn tươi cũng là tưởng nhớ. Ông bà quan niệm nhắc tới những ngày đó để biết trân trọng hơn năm tháng hiện tại, để biết rằng, gia đình chính là điều vô giá.
Ông bà bảo “bố mẹ muốn tự do nên các con đừng lo. Bố mẹ sẽ chỉ lên chơi với các con cháu thôi, chứ không về ở với đứa nào hết. Bố mẹ còn tự lập được, sau này hãng hay”.
Bây giờ có điều kiện, ông bà càng không bao giờ muốn bỏ qua dịp này. Ông bà luôn cho rằng đây là dịp để con cháu trở về, hội tụ để cùng nhau ôn lại kỷ niệm xa xưa, nói về thế sự hoặc nói về bất cứ câu chuyện nào. Qua đó, tình gắn kết giữa các thành viên được củng cố, được trở về tình thân. Không phải lúc nào con cháu cũng suôn sẻ nên càng vì thế, qua những câu chuyện tưởng chừng như lặp đi lặp lại nhưng mỗi lần ông bà kể lại như mới hơn vì những tình tiết được khai thác.
Ông bà luôn khích lệ con cháu “đừng ngại khó, đừng nghĩ mình già”. Ông đặc biệt tích cực tham gia các hoạt động khu phố, vẫn đi họp sinh hoạt Đảng thường xuyên, vẫn truyền lửa cho thế hệ trẻ. Trong các dịp đám cưới, thường xuyên phát biểu, chủ hôn, ca hát không mệt mỏi và lan tỏa niềm vui ấy cho tất cả những người xung quanh. “Cuộc đời vẫn đẹp sao. Tình yêu vẫn đẹp sao. Dù cho tuổi có là bao nhiêu tuổi” là câu hát mà ông thường xướng lên trong dịp vui.
Lời bộc bạch chân thực của các con, cháu
Những đứa con của ông bà giờ đây cũng đã nhiều tuổi. Song dù thế nào, họ vẫn luôn là đàn con bé nhỏ, rất đỗi ngây thơ. Họ không ngần ngại chia sẻ về tình cảm dành cho bố mẹ.
Các con luôn bày tỏ, công ơn của bố mẹ chỉ có thể sánh bằng trời, bằng biển. Cho dù các con tỏ lòng kính trọng tới đâu cũng không thể báo đáp đầy đủ công ơn mang nặng đẻ đau, chôn nhau cắt rốn, sinh thành nuôi dưỡng của bố mẹ. Cha mẹ yêu thương con cái của mình, đó chính là bản năng bẩm sinh. Nhưng đối với họ, bố Thuyết mẹ Nguyệt còn vượt hơn cả tình yêu thương thông thường. Bố mẹ không những dành cả những tháng năm tuổi còn sung sức cho các con, mà ngay cả khi về già, tuổi cao sức yếu vẫn tận tụy chắt chiu từng giọt tinh túy cuối cùng cho các con, các cháu, chắt.
Ngày còn trẻ, để đàn con được ăn no mặc ấm với vô vàn thiếu thốn, bố Thuyết mẹ Nguyệt không ngần ngại gánh lấy trách nhiệm và áp lực trên vai, sẵn sàng ôm đồm tất cả mọi chuyện. Ngày ngày, bố mẹ phải làm lụng vất vả để cung cấp cho chúng con về vật chất, bồi dưỡng cho chúng con về tinh thần để chúng con nên người, ăn học thành tài, tạo cho chúng con một sự nghiệp ổn định. Những tháng ngày khó khăn, bố mẹ nuôi lợn, nuôi gà… để mong cho đàn con có miếng ăn tươi, cho thể lực cao lớn.
Rồi chấp nhận những tháng ngày bố mẹ sống xa nhau chỉ vì mong cho 3 đứa con được bằng chúng bằng bạn. Mẹ phải lăn lộn sống và làm việc ở xứ xở xa xôi đầy bão tuyết, mong có được chút kinh tế cho gia đình chúng ta. Những chuỗi ngày xa cách, nhớ nhung giữa vợ và chồng, giữa mẹ và con. Những lá thư mặn nồng thường xuyên được trao đi gửi lại. Những nét bút, dòng thư là cả một khung trời yêu dấu. Thế nhưng không để nỗi nhớ cản trở, mẹ đã biến nhớ thương vào việc hăng say làm việc để có năng suất cao và tích lũy ngày trở về. Bố thì dành toàn tâm thay mẹ trông nom con cái và những việc đối ngoại hai bên gia đình.
Hẳn là có rất nhiều đêm cô đơn giá lạnh, mẹ cũng chạnh lòng sao đó nhưng chưa bao giờ kêu ca, phàn nàn để mấy bố con an lòng nơi quê nhà. Bố cũng vậy, những tháng ngày ở Tiệp đau dạ dày bởi xa gia đình, vợ con, thiếu bàn tay ấm áp của mẹ. Làm sao chúng con quên được những tháng ngày cơ cực bố mẹ hy sinh cho các con.
Một đời lo đủ kinh tế nuôi con, nhưng một đời bố mẹ chưa khi nào lơ đãng chuyện dạy dỗ. Khi lớn lên, chúng con hiểu, điều bố mẹ lo lắng nhất là hai chữ dạy con. Làm sao để các con sau này có cuộc sống hạnh phúc vẹn tròn. Vì thế, bố mẹ luôn nỗ lực uốn nắn dạy con gái những bài học nhân văn, còn con trai thì dành cho sự ưu ái đặc biệt, lo lắng cho con đủ ăn đủ học bằng chúng bằng bạn ngay từ khi còn nhỏ. Luôn động viên, khích lệ, răn dạy bài học làm người. Bố mẹ chính là người thầy suốt đời của chung con!
Các con luôn biết, tình cảm yêu thương, sự nâng niu, quan tâm chăm sóc bằng cả tấm lòng mà bố mẹ dành cho chúng con là thứ tình cảm vô giá không có gì cân đo đong đếm được. Rồi tháng ngày khó khăn, vất vả cũng trôi đi, 3 chúng con khôn lớn. Bố mẹ chu toàn dựng vợ gả chồng cho các con. Niềm vui khôn xiết khi nhìn các con hạnh phúc và lo lắng đến mất ăn mất ngủ mỗi khi con gặp chuyện chẳng lành.
3 người con ngoài xã hội thì không quyền cao chức vọng nhưng thực chất, các con xem đó là sự thành đạt nhất mà bố mẹ mang lại cho chúng con rồi. Mỗi chúng con đều có nhà riêng, con cái ngoan ngoãn, chưa làm điều gì để ông bà, bố mẹ phải đau lòng phiền muộn. Dẫu như vậy nhưng bố mẹ vẫn đứng sau hết lòng ủng hộ, giúp đỡ một cách vô điều kiện từng con cháu.
Bộ mẹ vẫn luôn bên con cháu theo dõi, chăm lo, quan tân đến cuộc sống của từng người. Đó chính là tình yêu thương vô bờ vô bến, một tình cảm bất tử theo thời gian mà các con không bao giờ quên. Mỗi khi được trở về ngôi nhà có bố mẹ đang ở, các con như được trở về nguyên sơ thời thơ ấu, như quên đi mọi buồn lo trên cõi đời này, được trở về vòng tay yêu thương chưa bao giờ xao lãng của bố mẹ.
Đàn cháu, chắt tổng số lên tới 10 hội tụ đầy đủ trong những ngày lễ, Tết và những dịp liên hoan của gia đình. Tình cảm, tình yêu thương của ông bà luôn mang đến cho con cháu một cảm giác an toàn tuyệt đối. Mỗi khi về quê, ở bên ông bà, đàn cháu chắt được hòa vào bầu không khi ấm áp của đại gia đình, học hỏi những kinh nghiệm và được lan tỏa tình thương mến thương của ông bà.
Trong dịp đám cưới kim cương này, con cháu không mong mỏi gì hơn là mong ông bà có thật nhiều sức khỏe, minh mẫn để con cháu được hưởng thêm nhiều diễm phúc là con, cháu của ông bà!
Chúc mừng đám cưới ông bà
Sáu mươi năm ngỡ như là mới đây
Bao năm chiu chắt dựng xây
Hồng phúc để lại đong đầy cháu con
Mặn nồng tình cảm sắc son
Biết ơn dâu bể vuông tròn nghĩa sâu
Mong ngày tháng trôi thật lâu
Mong ông bà mãi thiên thu đất trời
GIPHY App Key not set. Please check settings