in

THƠ BÙI XUÂN

Nhà thơ, dịch giả Bùi Xuân

Một bãi biển quê hương như hình ảnh một cô gái khỏa thân cho anh cảm giác hiện hữu mong manh của cái đẹp.

Anh tự thấy mình, thấy đồng loại như những hạt bụi bé nhỏ, dễ tiêu tan nhưng nó tồn tại được là nhờ có tình thương, nhờ có những tinh hoa mà nó đã nỗ lực tạo nên và chính nó sẽ tồn tại cùng với những tinh hoa ấy.

Bùi Xuân đang đi trên con đường thơ thực chất.

                                                                                                 Thanh Quế

Apsara

Apsara
khảm khắc mùa xuân sa thạch
nụ cười đá
khoảnh khắc hiến dâng
đôi tay đá đôi chân đá đôi môi đá đôi vú đá
thả chuyển động 
vào không gian
vào thời gian
mặt trời mặt trăng những ngôi sao
hành trình trên những ngón tay đá thon thả 
mầu nhiệm.

Apsara
tôi bơi trong mùa xuân sa thạch
trong vũ trụ 
trong vòng cườm đá tròn cổ tay cổ chân đá
những tinh thể đá bày biện
những bài hát 
cho trẻ con cùng thần tiên. 

Tôi ngây ngô như chưa từng ngây ngô
yêu như chưa từng yêu

Apsara 
hạnh phúc bổi hổi mắt môi mũi miệng
tôi úp mặt vào 
rốn em.

Nhà thơ, dịch giả Bùi Xuân (người áo trắng, quàng khăn) trong một buổi Giao lưu với Đoàn khách quí Ấn Độ tại thành phố Đà Nẵng (23/7/2022)

Ngày đẹp

Xin hãy quy tụ ánh sáng nơi nàng

để thân thể nàng như sóng cát uốn lượn

để đôi chân màu đồng hun duỗi ra chạm biển

làm sóng rạo rực va vào mạn con tàu

không biết đang chờ cập bến hay sắp sửa một cuộc hành trình mới.

Xin hãy quy tụ nơi nàng mồ hôi, những hạt cát lấm tấm trên vầng trán

ngọn gió mặn mòi sẽ lau khô và cái nóng của mùa hè làm ướt đẫm

nàng khoan khoái nhìn bầu trời trong xanh cảm ơn ngày đẹp.

Có thể ngày mai nàng sẽ bị sóng cuốn trôi

không ai nhận ra nàng trong hàng nghìn thân thể bị vùi trong đổ nát

có thể trong đó có anh có tôi 

xin hãy quy tụ ánh sáng nơi nàng

vì hôm nay biển đẹp như giấc mơ tôi thường gặp.

Dấu hỏi bông lau

Có tiếng ai mơ hồ 
trong lá cỏ ướt sương
bạn ơi thôi hãy quay về 
ráng chiều sắp vỡ
gập ghềnh muôn dặm đường xa

hoàng hôn

khởi sự hoàng hôn gió thổi
ầm ào dòng sông
nghìn dấu hỏi bông lau

tôi bước đi 
đầu cúi xuống
trong tiếng ai mơ hồ cỏ ướt
giọt sương thắp sao.

Nhà thơ, dịch giả Bùi Xuân và nhà thơ, nhà báo Lê Anh Dũng (hàng trong cùng, bìa trái và phải) thăm gia đình Nhà văn Phan Tứ nhân dịp Đài QRT xây dựng phim tư liệu: “Phan Tứ – viên ngọc sáng của nền văn học cách mạng Việt Nam” (tháng 1.2023)

Khỏa thân

Dưới trăng

em nằm

biển như tấm thảm xanh

và rừng phi lao

như một bức rèm

dưới trăng

vai em

ngực em

đường cong thân thể của em

như hiện thực

như huyền ảo

như có

như không

như không

như có

anh vuốt nhẹ bàn tay trăng sáng

buồn nghe xao xác tiếng gà.

Không đề   

Đừng hoài nghi thắc mắc, hãy mang cả quang gánh mà bước xuống thuyền, người chèo đò sẽ đưa em qua sông cho kịp buổi chợ. Và trên đường đi nếu em ngoái lại, em sẽ thấy niềm vui như hoa kia vàng muốt bãi bờ. 

Đừng hoài nghi thắc mắc, hãy mang cả quang gánh mà bước xuống thuyền, người chèo đò sẽ đưa em trở lại bờ này. Chỉ có điều trên đường về nhà nếu em ngoái lại, em sẽ thấy nỗi buồn chất đầy khoang thuyền và người chèo đò cô đơn trên bến.

Đừng hoài nghi thắc mắc, em cứ hồn nhiên mà đi, chớ ngó lui làm gì. Trong đôi mắt ánh lên niềm hạnh phúc của em không có nỗi buồn của tôi, bởi nó được cất giấu nơi biển kia thăm thẳm.    Đừng hoài nghi thắc mắc, nếu lúc trở về em nhìn thấy tôi nơi em đã đi qua.    

What do you think?

Written by Nhi Nhi

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

GIPHY App Key not set. Please check settings

Nhà thơ Phùng Hiệu – tác giả tập thơ “Biên bản thặng dư”.

Trái tim dũng cảm lang thang dưới bầu trời chữ nghĩa

Thượng tướng, Viện sĩ, Tiến sĩ, Anh hùng Lực lượng vũ trang nhân dân Nguyễn Huy Hiệu.

Người bạn quý của giới văn sĩ