in

Chùm thơ tác giả Nga Julia Pikalova

(Ngô Bình Anh Khoa chuyển ngữ từ bản tiếng Anh)

I. Đôi nét về nhà thơ Julia Pikalova

Julia Pikalova là một nhà thơ xuất thân từ Nga. Bà sinh ra tại Moscow và tốt nghiệp từ Đại học Tổng hợp Sankt-Peterburg (với tấm bằng Thạc sĩ ngành ngữ văn) và Đại học Tiểu bang California (với tấm bằng Thạc sĩ ngành Quản trị kinh doanh).

Bà đã gặt hái được nhiều thành công trong sự nghiệp tại nhiều công ty quốc tế lớn và đã từng làm việc tại nhiều quốc gia khác nhau. Pikalova bắt đầu viết thơ khá muộn, nhưng các tác phẩm của bà đã được xuất bản trong những tạp chí và tuyển tập hàng đầu về văn học nước Nga tại nhiều nước, từ Canada đến Mỹ và kể cả các quốc gia Đông Á, và cũng được chuyển ngữ sang tiếng Ý, tiếng Anh, tiếng Tây Ban Nha.

Chùm thơ Julia Pikalova

Vào năm 2020, tập thơ “THE FIRST” với 500 bài thơ của bà được xuất bản tại Moscow. Vào năm 2021, tập thơ song ngữ của bà với tiêu đề “CAMMINARE SULL’ACQUA” (“Đi trên mặt nước”) được xuất bản tại Ý. Trong những năm gần đây, bà bắt đầu học đàn piano; từ năm 2017, bà đã tham gia và hai lần đoạt giải tại liên hoan văn nghệ Milano Amateurs and Orchestra. Trong năm 2021 và 2022, nhà soạn nhạc người Ý Giorgio Bernabò đã soạn thảo nên hai bản nhạc có sử dụng thơ của bà tại Vicenza, Ý. Trong năm 2022-2023, Pikalova tích cực viết lách và hoạt động nhằm phản đối chiến tranh. Các bài thơ của bà được in trong tuyển tập văn học phản đối chiến tranh với tiêu đề “DISBELIEF” được xuất bản tại Anh vào năm 2023.  

II. Chùm thơ của Julia Pikalova

Sáng Thế

Lúc ấy, Trái Đất không có hình thể và còn trống không,

Thần Linh của Đấng Sáng Thế vận hành trên mặt nước.*

Một nhà thơ và một trang giấy trắng

Là khởi nguyên cho cho vô vàn khả năng.

Từ hư không, anh ấy tạo ra vạn vật

Và cần cù làm nên cả vũ trụ.

Nhưng chính sức mạnh sáng tạo đó của anh

Sẽ lại chuyển hóa thành nỗi bất lực, thống khổ.

Những đợt sóng rượt đuổi nhau, tự do và kiêu hãnh

Và dưới đáy đại dương thăm thẳm, sóng vẫn là sóng

Và con thủy quái hung tợn nơi thâm sâu đó

Sẽ không thể bị chế ngự bởi phép thuật của ngôn từ.

Sự trầm lắng nơi sâu thẳm ấy cứ thế lại lan ra…

Thế nhưng, lớp màng ngăn cách lại vì xúc cảm dâng trào mà rung lên

Và dòng thơ khởi đầu từ đó được khai phóng

Từ tiếng gầm gừ của đại dương nơi trần thế,

Những đôi môi lạnh lẽo câm lặng được mở ra:

“Nhà thơ suy ngẫm về hành tinh sơ sinh đấy.

Lúc ấy, Trái Đất không có hình thể và còn trống không,

Thần Linh của Đấng Sáng Thế vận hành trên mặt nước.”


Ba Chị Em

Ngày đã tàn.

Đôi mắt của tôi tuy sắc nét

Nhưng tôi lại e ngại trước ngưỡng cửa hoàng hôn.

     Ba chị em trước tôi đã tỉnh giấc:

     Với những tông màu trắng, xanh và vàng.

Địa cầu tội nghiệp

Vẫn quay, vẫn say;

Tự tay tôi sẽ hàn gắn vết thương cho nó.

     Tôi yêu ba chị em nọ như thể ruột rà,

     Với những tông màu trắng, xanh và vàng.

Và khi bản ngã của tôi

Vượt qua lằn ranh

Của thiên đường tuyệt mỹ và bất di bất diệt,

     Nó sẽ hòa mình và lan tỏa khắp Vũ Trụ–

     Với những tông màu trắng, xanh và vàng.


Khúc Ca về một Thi Sĩ

Ta đem theo thân xác phàm tục này

Ra ngoài dạo chơi với cảnh quan.

Ta đan lấy một tấm lưới từ ẩn dụ

Khi vũ trụ bao la ra sức vùng vẫy để trốn chạy.

Nếu vũ trụ kia vụt khỏi tầm mắt, tầm tay,

Ta sẽ lại siết chặt hơn nữa các đầu lưới…

     Thân xác phàm tục của ta giờ đây run rẩy trong kinh sợ!

     Hãy giúp ta với, hỡi nàng thơ!

Ta đứng trước một mặt hồ đầy nắng,

Sâu thẳm tựa như tầng trời cao.

Ta đâm toạc mặt hồ ấy rồi lặn xuống

Và cứ vậy, ta xuyên đến một thế giới mới,

Cứ đi, cứ về, cứ thế luân phiên;

Ta lại siết chặt hơn nữa các đầu lưới…

     Thân xác phàm tục của ta giờ đây lại bị hoài nghi dày vò!

     Hãy giúp ta với, hỡi nàng thơ!


Kitezh* (Đong Đầy Đôi Mắt Với Thi Ca)

Hãy đong đầy đôi mắt với thi ca. Hãy nằm xuống

Và quay mặt vào tường. Hãy nhắm chặt mí mắt

Và giam cầm những giọt lệ bên trong. Hãy chết. Hãy ngủ.

Hãy mơ. Ôi, đất nước của những con người bị nguyền rủa.

Cái đất nước bệnh hoạn, đầy rẫy di căn này!

Hãy từ bỏ mọi hy vọng đi, hỡi những kẻ nào tiến vào đây.

Hãy từ bỏ mọi hy vọng đi, hỡi những kẻ rảo quanh chốn này.

Hãy từ bỏ mọi hy vọng đi, hỡi những kẻ nằm im bất động

Với những giọt lệ câm lặng. Hãy từ bỏ mọi hy vọng đi.

Hãy đong đầy đôi mắt với thi ca. Hãy tạo ra một chiếc mặt nạ thạch cao

Từ gương mặt vẫn còn vấn vương sự sống. Vì Mát-xcơ-va

Không tin vào nước mắt. Không giọt nước mắt nào có thể chảy ra

Từ một bản sao làm bằng thạch cao.

Cái ôm của chúng ta lạnh lẽo và cứng ngắc tựa như áo giáp.

Chiến xa của chúng ta thì lại linh hoạt và nhanh như sấm chớp.

Khi chúng ta thổi đi một nụ hôn –

Một cuộc không kích sẽ được gửi đến. Vì vậy,

Hãy đong đầy đôi mắt với thi ca cho đến khi chúng ta trở nên mù quáng.

Chúng ta sẽ nghiến răng, quỳ xuống quy phục trước định mệnh

Và chờ đợi khi thành phố Kitezh, cái thành phố bệnh hoạn của người chết này,

Chìm xuống vực thẳm.


Không Bao Giờ

Linh hồn ta hỡi, liệu rằng ngươi có bao giờ mệt mỏi

Với việc phải chống đỡ những đốt xương mỏng manh của ta?

Ta đang chết dần chết mòn với cơn khát khao không khỏi

Với nỗi thống khổ âm thầm đeo bám từng ngày trôi qua.

Tuy vậy, mỗi ngày ngươi lại tiếp tục vực ta trỗi dậy

Để ta lại có thể theo đuổi một sứ mệnh vô hình,

Để hình bóng một từ duy nhất ta có thể tìm thấy,

Nhưng nó sẽ không bao giờ xảy ra trong cõi nhân sinh. 


Ca Khúc Opera

“Họ đưa anh về nhà,

Hóa ra anh còn sống.”

(Đồng dao)

Đôi mắt mệt nhòa

    trước ánh đèn lộng lẫy nơi phố thị.

Ánh đèn hợm hĩnh.

    Ánh đèn táo tợn.

        Tuy nhiên,

Trên những dòng chữ khổng lồ hiện lên

    lời báo hiệu

        thời khắc TOSCA* sẽ đến,

Và chính lúc này đây,

    bấy nhiêu đó thôi cũng đủ rồi.

Ta yêu làm sao

    những nỗi kinh hoàng tột độ này

       và ta biết trước kết cục là gì:

Giọng nam cao đã chết

    trong bộ áo đẫm máu

        sẽ lại trỗi dậy mà không hề hấn gì

            trong tràng pháo tay –

Anh ta sẽ cười

    và hôn lên kẻ đã giết mình

        và kết tình huynh đệ

            với kẻ thù truyền kiếp kia;

Và rồi, trong vòng tay ấy

   những thanh âm hallelujah sẽ ngân vang,

        một bầu không khí hân hoan

            sẽ bao trùm toàn bộ không gian.

Niềm vui sướng

    sẽ thăng hoa lên tận các vì sao

        cùng với tiếng hò reo của khán giả

            yêu cầu họ diễn lại một lần nữa.

Và rồi tất cả chúng ta sẽ trở nên bất tử,

      và rồi tất cả chúng ta

          sẽ hiến dâng chính mình thành tế vật

                để được chết.


Chuyện đẹp về tình thầy trò

NUÔI BIỂN VÀ “CÁNH ĐỒNG CUỐI CÙNG TRÊN HÀNH TINH”

“Thám tử hoang dã” – câu chuyện nực cười về các nhà thơ

What do you think?

7.2k Points
Upvote Downvote

Written by Admin

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

GIPHY App Key not set. Please check settings

Chuyện đẹp về tình thầy trò

100 sắc thái thơ Hữu Ước