in

Thơ Saumyaajit Achharya – Ấn Độ

Saumyaajit Achharya là nhà thơ, nhà văn, học giả và dịch giả người Ấn Độ. Cho đến nay, ông đã xuất bản 18 cuốn sách và biên tập hai cuốn, trong đó có một cuốn sách nghiên cứu quốc tế. Ông cũng đã đóng góp nhiều chương sách cho các công trình học thuật và nghiên cứu. Các tác phẩm của ông đã được dịch sang nhiều thứ tiếng, bao gồm Anh, Tây Ban Nha, Hindi, Nepali, Manbhum và Serbia. Tác phẩm của ông đã được phát sóng trên các đài FM ở Bolivia (Nam Mỹ) và Ấn Độ.

Saumyaajit Achharya đã tham gia nhiều Liên hoan Văn học Quốc tế và nhận được nhiều giải thưởng danh giá. Ông là thành viên điều hành của Hội nghị Văn học Quốc tế và Diễn đàn Dịch giả Kolkata. Các bài viết của ông thường xuyên được đăng tải trên các tạp chí và báo chí hàng đầu ở Ấn Độ, Bangladesh, Bỉ, Anh và Úc.

Ông cũng đã được mời làm diễn giả tại các trường đại học danh tiếng như Đại học Kunming và Đại học Dali (Trung Quốc), Đại học Tokyo (Nhật Bản) và tại Bangladesh.

Saumyaajit Achharya is Indian poet, writer, academician and translator. He has 18 books in his credits till now. He has edited two books, one of them is International Research Book. He has contributed number of chapters in different academic and research books. His writing has been translated into English, Spanish, Hindi, Nepali, Manbhum and Serbian languages. His writing has been broadcasted in FM radio stations in Bolivia, South America and FM radio station, India. He has participated a number of  International Festivals and received a number of awards. He is an executive member of International Literary Meet and Kolkata Translator’s Forum. His  works get frequently published in leading magazines and newspapers across India,  Bangladesh, Belgium, Britain and Australia.

He has been invited by the Kunming University, People’s Republic of China, Dali University, People’s Republic of China,Tokyo University, Japan and Bangladesh as speaker.

SỞ THÍCH

Saumyaajit Achharya

Đoàn tàu lặng lẽ trôi qua
Ga xưa hoang vắng.
Như tình yêu ghé thăm một lần
Trong cuộc đời dang dở…

Không bóng người qua lại,
Chẳng ai bước xuống tàu.
Vậy mà, tàu vẫn dừng trong chốc lát
Gió tung bay tựa lá bài
Giữa tán cây rì rào
Dưới chiếc ô vàng của mặt trời.

Rồi tàu lại rời đi

Từng chuyến tàu ngang qua
Trưởng ga gom từng tiếng còi hú
Cẩn thận cất vào ngăn kéo
Hoặc giấu kín trong túi áo mình

Có những người
Mang sở thích kỳ lạ
Sưu tầm những âm thanh đời trôi

NGỒI NHƯ THẾ NÀY

Như người thành công ngồi bên vài nỗi buồn lặng lẽ
Anh ngồi cạnh em

Em là ai?
Ngày u sầu?
Ánh sáng?
Hay con đường dài anh phải đi qua?

Chẳng có gì rõ ràng
Nhưng anh vẫn ngồi đây bên em…

Như phép màu của cây dương liễu kề bên sóng biển
Như hình hài rách nát nằm trong chiếc khay
Anh ngồi
Anh ngồi
Cứ mãi như thế

Như kẻ thất bại ngồi bên chút hạnh phúc mong manh
Anh cũng vậy

Ngồi bên cạnh em…

HOBBY

Saumyaajit Achharya

Thus the train entered
Abandoned station.
The way love comes once
In a failed life…

There is no passenger,
No one will get down.
Yet the train halts for a while-
Wind has been scattered like cards
Among the trees
And under the umbrella of the Sun.

Again the train moves on

From every train, the Station Master,
Collects the sounds of sirens.
Stores in his drawer or bag.
Or hides it in the pocket.

There are some people
Have strange hobbies
Who’s hobbies are storing sounds.

SITTING LIKE THIS

Like successful people sit next to one or two sorrows
I am sitting next to you

Who are you?
Sad day?
Light?
Or is it long road of mine?

 Nothing is known
Still sitting next to you…

As the magic of the tamarisk sits by the sea
Or a torn fetus sitting in a tray
I sit
I sit
That way forever

How a failed person sits next to few happinesses
So am I

I sit by your side…

NHỮNG KIẾP NGƯỜI SINH RA TỪ MƯA

Mưa len lỏi trong từng mạch máu
Những con người ấy sinh ra giữa thành phố này…

Ở đây, nếu tay rỉ máu, mưa sẽ tuôn ra
Nếu đầu đau nhói, mưa cũng hóa thành dòng
Những kiếp sống nơi đây, chỉ là những đứa con của mưa.

Họ bỏ phiếu dưới dấu mưa rơi
Tường phố nhuộm đầy sắc giọt mưa thấm đẫm.

Họ là những kẻ hiến dâng mưa
Mọi góc phố đều hóa ngân hàng mưa vô tận.

Họ gọi mây là bông gòn
Và bông gòn là những đám mây trôi
Những sinh linh nơi đây, đều sinh ra từ mưa.

Chỉ khi một ai lặng lẽ rời xa
Mưa mới rút cạn khỏi thân xác họ
Khi ấy, một linh hồn không còn mưa

Phần còn lại, lau sạch bằng máu đỏ

LIVES IN THIS CITY IS A RAIN-BORN

Rain flows in blood vessels
Such beings stay in this city…

Here if hand cuts oozes rain
If head hurts oozes rain
Lives here in this city are only Rain-borns.

They cast votes in the sign of rain.
Walls are painted with drops of rain.

They all are rain donors.
All places here rain banks.

They refer clouds to be cotton
And cotton to be clouds…
Lives here in this city are Rain-borns.

Only if someone dies
And all the rain oozes out that body
Then the being without rain…

The rest wipes with blood

LEO LÊN BỨC TƯỜNG

Phải vượt qua bức tường trước mắt

Thế nên, tôi ghim đinh lên từng viên gạch
Dẫm lên vai chúng
Để bắt đầu hành trình leo lên

Bước đầu tiên
Tôi mơ thấy một hồ nước lớn trải dài phía bên kia
Bước thứ hai
Lại hiện ra một khu rừng bất tận mờ xa

Từng bước, từng bước
Tôi lặng lẽ leo lên bức tường
Mang theo khát vọng vượt qua

Chỉ có điều
Bản thân tôi
Vẫn là bức tường lớn nhất chưa từng chinh phục được.

CLIMBING UP THE WALL

Have to cross the wall

So, I have pinned nails on every brick.
Trampling their shoulders
I will climb up the wall.

I am mounting my first step
And thinking of getting a big lake on the other half
And after the second mount
It appears, a unended forest at the other .

Crossing the steps, one by one
I am climbing up the wall
Only I cannot cross myself…

Just only one thing
Myself
Still the greatest wall yet to be conquered.

TÓC

Thành phố lặng lẽ gom từng sợi tóc

Tóc đuôi ngựa, tóc cắt lớp, tóc uốn, tóc Babri, tóc bước cắt
Mái tóc dài ngắn, đủ kiểu, tất cả đều tụ về đây
Mọi người đang trao đi những sợi tóc của mình

Có những người hói, thầm lặng giám sát buổi trao tặng

Liệu có một bảo tàng dành cho tóc không?
Chẳng ai có câu trả lời.
Liệu những sợi tóc này có dành cho những bệnh nhân ung thư?
Câu hỏi ấy vẫn không ai đáp.

Những người hói chỉ bảo nhau: Giữ tóc lại ở đây.

Từ thành phố đến các vùng quê, từ quê ra khắp đất nước
Sự kiện này lan tỏa khắp nơi
Mọi người đều đang trao tặng mái tóc của mình

Vẫn với những dải ruy băng màu sắc
Tôi mở một cửa hàng nhỏ
Nếu một ngày nào đó, bạn ghé qua

Với câu chuyện mới, được tết từ những sợi tóc…

HAIR

City collects hair

Ponytail, Layercut, Weg, Babri, Stepcut
With short long different manes all have come.
They are giving away all their hairs.

Some bald men are supervising the event.

Will there be a museum for hair?
Nobody has the answer.
Are these hairs for cancer patients?
Nobody is answering this.

The bald men are only telling to keep the hair there.

From city to provinces, province to the whole country
This event had spread.
All are giving their hairs.
Still with coloured ribbons

Still with the colorful ribbons
I have opened a small shop,
If you suddenly come!

With a new hair-pleated story…

(Võ Như Mai chuyển ngữ từ bản tiếng Anh)

What do you think?

Written by Khanh Phuong

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

GIPHY App Key not set. Please check settings

Trường ca Mị Châu – Trọng Thuỷ

Di Cảo Đặng Đình Hưng, gánh thơ để lại cho đời sau