THANH ÂM THƠ VÕ MIÊN TRƯỜNG
(Võ Thị Như Mai đọc và giới thiệu)
Có những dòng thơ như dòng sông, mãi mãi trôi giữa hai bờ nhung nhớ và dằng dặc ưu tư. Thơ Võ Miên Trường là một dòng chảy như thế, lúc dịu dàng như tiếng ru, khi quặn thắt như nỗi niềm hoài vọng, khi lại lấp lánh như ánh trăng giêng trong vườn chữ. Đọc thơ chị, ta bắt gặp những dư ba của tình yêu, của những lần miên man với kỷ niệm rồi lại rời xa. Đó có thể là nỗi tiếc nuối trong “Sông vẫn chảy giữa hai bờ hao khuyết”, là lời ru của một người đàn bà gom nhặt ký ức qua “Lục bát ru anh”, hay là sự huyền vi của “Nguyên tiêu phố” với những sắc màu đêm thắp sáng lòng người. Thơ chị không ồn ào, không cố gắng đánh động, mà lặng lẽ len vào tâm thức, làm xao động những góc sâu nhất của cảm xúc. Ở đó, ta thấy một Võ Miên Trường chắt chiu từng con chữ để lưu giữ những giấc mơ dang dở, những bóng hình đã khuất, những phút giây ngỡ như vĩnh cửu nhưng rồi cũng trôi theo dòng chảy thời gian. Và dù là nhớ thương hay bi hoan, thơ chị vẫn luôn cất lên một tiếng thở dài đầy nhân ái: “Xin một lần thương trọn, dỗ đời mình đợi yêu…”
GIỮA HAI BỜ HAO KHUYẾT
(Võ Miên Trường)
Dòng sông khát đợi mưa em từ độ
Vỗ về thôi anh không dám giãi bày
Vì anh biết rồi em không trở lại
Và mặt trời vẫn phải mọc đằng đông
Cám ơn em những ngày quay quắt nhớ
Những bồi hồi chờ đợi giữa dòng mơ
Cafe ngọt môi mềm đêm hạnh ngộ
Dẫu trăm năm không đủ giấc mơ này
Giọt nước mắt ngày đi em rơi lại
Giọt đàn bà ma lực lối hồng hoang
Ngày mai đến hôm nay là quá khứ
Trọn ngày này anh xin giữ tương lai
Nhưng anh biết rồi em không trở lại
Rốt cuộc rồi nỗi mất mát như nhau
Cao xanh ơi
Xin khép mắt nguyện cầu
Bình an nhé trùng dương xa ngút ngái
Đừng quay lại em ơi đừng em nhé
Để bằng lòng anh hát khúc biệt đau
Anh gói ghém tình em dành trang cuối
Giấu cuộc người dang dở mộng trong nhau
Sông vẫn chảy giữa hai bờ hao khuyết
Anh trầm mình vớt ảo ảnh bộn bề em…
Vậy đó, dòng sông chảy qua đời người, mang theo ký ức của một thời đã cũ. Bên này là những ngày xanh, bên kia là những mùa xa vắng, và giữa hai bờ là những hoài niệm mãi chẳng thể lấp đầy. Người đi, bóng dáng còn vương trên từng con sóng, lời chưa nói hóa thành mây trôi lặng lẽ. Ai đó vẫn ngồi lại, gói ghém yêu thương vào một trang đời, để rồi khi hoàng hôn phủ xuống, chỉ còn lại tiếng thở dài giữa dòng chảy miên man. Bình yên nhé, những điều không thể níu giữ. Đâu đó là những cuộc chia ly không cần tiễn biệt, chỉ một ánh nhìn cuối cũng đủ để khắc sâu vào lòng nhau mãi mãi. Dòng sông cứ chảy, mang theo cả những giấc mơ dang dở, những lời hứa dở dang, những yêu thương chưa kịp tròn đầy. Người ở lại, lặng lẽ gom nhặt từng mảnh ký ức, như nhặt những chiếc lá rơi trong chiều gió. Có những nỗi nhớ không cần gọi tên, chỉ cần một khoảnh khắc, một chút hương xưa thoảng qua cũng đủ làm lòng chênh chao. Đành thôi, gửi những điều chưa kịp nói vào hư không…
LỤC BÁT RU ANH
(Võ Miên Trường)
Ru anh ngọt giấc tào khang
Tròn câu muối mặn vẹn đàng gừng cay
Bài ca dao ngắn – đêm dài
Lời ru em lạc một vài lần mơ
Ru anh một khúc tình thơ
Ru ngày cơm áo ru khờ khạo tin
Ru nhau ngày tháng vô tình
Ru anh giấc điệp ru mình giấc không
À ơi câu lục xuống dòng
Em nương câu bát ru lòng nắng mưa
Áo xưa lụa cũ dẫu nhàu
Cũng xin cuối nẻo có nhau bên đời…
Đêm lặng, gió thổi qua khung cửa sổ mở hé, mang theo mùi hương quen thuộc của những ngày cũ. Ánh đèn vàng hắt lên bức tường, đổ bóng một hình dáng nhỏ nhắn đang khe khẽ ngân nga. Giọng hát không rõ lời, chỉ còn nhịp điệu vỗ về như sóng nhẹ vào bờ, như bàn tay ai từng vuốt ve những ngày mỏi mệt. Ngoài kia, những con đường dài chẳng còn dấu chân ai chờ đợi. Bàn tay đưa ra rồi lại khẽ thu về, như sợ chạm vào một điều mong manh dễ vỡ. Tiếng thở dài tan vào khoảng không, lẫn vào những ký ức xếp gọn nơi góc tủ. Chiếc áo lụa năm nào giờ đã phai màu, nhưng mỗi sợi vải vẫn ôm trọn hơi ấm của một thời. Bên hiên, nhành hoa cũ vẫn nghiêng mình đón gió, như lặng lẽ dõi theo một bóng lưng đi xa. Đêm dài không đếm hết những lời ru còn dở dang, chỉ có ánh trăng mơ hồ rơi trên gối mộng, thủ thỉ với lòng: Dẫu muộn màng, vẫn xin có nhau.
NGUYÊN TIÊU PHỐ
(Võ Miên Trường)
Vườn Xuân
xanh mướt giêng non
Trăng treo
vành vạch rằm tròn kiêu sa
Nguyên Tiêu
em giữa phố xa
Đèn trăng
lấp lững
đêm pha sắc màu
Phố rằm
trăng khuất lòng nhau
Từ em
là Nguyệt
nối
mầu nhiệm đêm
Huyền vi
trổ nhánh thơ êm
Nghe
ngôn ngữ gió
thổi mềm trăng giêng.
Phố lên đèn, những sắc màu hắt bóng xuống lòng đường loang loáng. Trên cao, mặt trăng tròn như một chiếc đèn lồng treo lửng lơ giữa trời, phủ ánh sáng huyền ảo lên từng mái ngói rêu phong. Không gian ngập trong hơi thở của mùa xuân, trong tiếng cười khe khẽ len qua từng ô cửa sổ mở hé. Gió lùa qua những con ngõ nhỏ, vương chút lạnh nhưng không đủ xua tan hơi ấm của những đôi bàn tay đan vào nhau. Bước chân chậm rãi trên lề phố, lắng nghe tiếng gió thì thầm giữa những tán cây. Mùi trầm hương phảng phất từ một ngôi nhà cổ, hòa cùng hương hoa quện vào đêm, dịu dàng như một khúc hát ru gửi vào khoảng không vô tận. Phía cuối con đường, một chiếc đèn lồng đỏ lung lay trong gió. Ánh sáng bên trong chập chờn như nhịp đập trái tim ai đó, chờ đợi một điều mầu nhiệm xảy ra. Trăng vẫn treo cao, rót xuống nhân gian chút huyền vi của đêm Nguyên Tiêu, nơi phố xá không chỉ rực rỡ sắc màu mà còn lấp lánh những niềm riêng chẳng dễ gọi thành tên.
XUÂN VẪN NGÁT HƯƠNG RẰM…
(Võ Miên Trường)
Trăng từ thuở
ma mị rằm thao thức
Em lần mò
trên vách nhớ thời gian
Khúc Serenade
trải niềm riêng rưng rức
Nghe
hạt buồn tách vỏ nảy mầm vui
Mùa đã về
qua ngõ hồn thương nhớ
Dịu dàng ơi
Xuân vẫn ngát hương rằm…
Đêm rằm, ánh trăng như dòng suối lặng lẽ chảy tràn trên mái ngói cũ, len qua từng nhành cây, rót xuống lòng phố một thứ ánh sáng dịu dàng mà mê hoặc. Cơn gió xuân nhẹ nhàng lướt qua, phả vào không gian hơi thở của đất trời vừa kịp hồi sinh sau những ngày đông cằn cỗi. Một khúc nhạc vang lên từ căn gác nhỏ, nốt trầm nốt bổng như sóng dội vào lòng, đánh thức những mảnh ký ức vẫn nằm im nơi góc khuất. Như một hạt mầm chợt vỡ, nỗi buồn cũ cũng rơi vãi đâu đó, để nhường chỗ cho niềm vui khe khẽ nảy lên trong tâm tưởng. Xuân đã về, nhẹ như một bước chân không chạm đất. Hương hoa lan tỏa trong không khí, ngọt ngào mà không cần gọi tên. Trong khoảng trời yên bình của một đêm trăng viên mãn, thời gian dường như chậm lại, đủ để lắng nghe những xao động rất khẽ, đủ để cảm nhận rằng dù tháng năm có vội vã đến đâu, xuân vẫn trở lại, vẫn ngát hương, vẫn dịu dàng đậu xuống lòng người một niềm thương mơ hồ mà vĩnh cửu.
NGƯỜI ĐÀN BÀ
(Võ Miên Trường)
Người đàn bà
thắp nắng tìm trăng đêm trừ tịch
Khắc giao thừa chạm giấc mơ phiêu
Đàn bà chiều
Đàn bà đêm
khóc cười cùng thơ
Gõ mòn tay… trầy xước
Bàn phím ơ hờ, ký tự loanh quanh
Vườn văn chương lấp lánh
cánh đồng chữ muôn màu
Đàn bà tôi…
muộn màng đêm gom nhặt, ký ức lưu đày qua mấy mùa di tản
Hành trang ăm ắp nỗi người
Đàn bà tôi
Nguyên vẹn vết lăn trầm
Ma mị rằm, giải mã mùa trăng hư thực
Chênh vênh
ánh hoàng hôn
ngằn ngặt nắng…
Người đàn bà bước qua những hoàng hôn ngả sắc, nơi ánh nắng vỡ tan trên vai áo đã sờn theo năm tháng. Mỗi chiều, nàng đứng tựa khung cửa, lặng lẽ nhìn về phía mặt trời đang chìm dần sau dãy phố xa. Trong đôi mắt ấy, có bóng dáng của những mùa đi qua, những giấc mơ chưa kịp đặt tên, những lời hẹn lỡ làng rơi rớt giữa dòng đời vội vã. Đêm xuống, nàng tìm đến con chữ như một cách giải bày, bàn phím cất giữ những thổn thức mà chẳng ai hay. Những ký tự gõ lên, rồi lại xoá đi, như thể đang khâu vá những khoảng trống trong lòng. Chữ nghĩa như cánh đồng rộng, nàng mải miết gieo, nhưng mùa gặt đôi khi chỉ toàn gió. Ký ức theo nàng, lang bạt qua bao mùa đổi thay. Có những nỗi niềm như vết xước trên tâm hồn, không chảy máu nhưng đau tận sâu thẳm. Trăng vẫn treo ngoài khung cửa, dịu dàng mà xa ngái. Nàng lặng yên, chạm tay vào một nỗi buồn mềm như sương, mỏng như ánh sáng cuối ngày, nhưng cứ mãi dai dẳng trong tim.
GIẤU…
Giấu trăm năm được mất
Vào góc đời tất bật
Chào bình minh rực rỡ
Sưởi cõi người phù du
Giấu nhật nguyệt vào thu
Ru tiếng cười tròn nụ
Nương buồn theo sóng biếc
Mây vỡ chiều lênh loang
Giấu giọt nước mắt trong
Vào long lanh sương sớm
Lung linh vòng hoa đốm
Mùa rêu nắng nghẹn đồng
Em giấu biệt xanh xao
Vào giấc mơ khánh kiệt
Giấu tràn phiên cổ tích
Đủ đầy phút chiêm bao
Giấu chiều giọt mưa thêu
Vào tim người độ lượng
Xin một lần thương trọn
Dỗ đời mình đợi yêu…
Có những điều mãi mãi nằm yên trong lặng thinh, như một mạch nước ngầm chảy sâu dưới lớp đất thời gian. Những vui buồn giấu vào kẽ tay, nắm chặt đến mức tưởng như đã quên, nhưng chỉ cần một cơn gió lùa qua, tất cả lại ùa về, nguyên vẹn như ngày cũ. Nàng giấu ánh mắt mệt mỏi sau những nụ cười dịu dàng, giấu những giấc mơ chưa kịp trổ hoa vào những đêm dài không ngủ. Nơi góc phố quen, từng vệt nắng chiều cũng biết giữ hộ nàng một nỗi buồn không tên. Có những giọt nước mắt chẳng bao giờ rơi xuống, chỉ âm thầm lắng vào lòng như sương sớm đọng trên cánh lá. Nhẹ nhàng, mỏng manh, nhưng lại nặng như một mùa thương nhớ. Giữa dòng người tấp nập, nàng giấu những mong manh vào từng nhịp bước, từng tiếng thở dài lặng lẽ. Một chút hy vọng cất dưới đáy tim, chờ một bàn tay đủ dịu dàng chạm đến. Một chút yêu thương giấu trong ký ức, để nếu một ngày ai đó đủ kiên nhẫn tìm về, vẫn còn có thể nhận ra nhau giữa những năm tháng chênh vênh.
CÚC HOẠ MI
(Võ Miên Trường)
Mùa vừa kịp cởi áo đêm
Em mang hạt nắng gieo mềm chiêm bao
Họa mi xếp cánh ngọt ngào
Nghiêng mình dâng trắng xôn xao đất trời
Bình minh khe khẽ giọt lơi
Họa mi thoát xác gọi mời thanh tân
Bao nhiêu tinh khiết tảo tần
Rót vào trắng đến ngại ngần rằm hương
Em pha lê mỏng manh sương
Vừa qua truông mộng lạc đường mây nghiêng
Rồi mùa lại nối mầm duyên
Họa mi vờn gió chính chuyên… đợi mùa.
V.M.T.
Hà Nội trở mình trong sắc trắng tinh khôi. Những cơn gió hanh hao vờn qua từng góc phố, mang theo hơi thở lành lạnh của mùa đông chớm cửa. Trên những gánh hàng rong, từng nhánh cúc họa mi nhỏ xíu, trắng muốt, rung rinh theo nhịp bước chân, như thể một cơn mưa nhẹ vừa ghé qua để lại chút tinh khôi trên tay người. Cúc họa mi không kiêu sa như mẫu đơn, chẳng rực rỡ như hướng dương, chỉ giản dị với những cánh hoa mỏng tang, ôm lấy lòng vàng bé xíu. Ấy vậy mà, giữa phố phường tấp nập, chỉ cần một nhành cúc cũng đủ làm lòng người khẽ chùng xuống. Những cánh hoa trắng muốt như tấm áo tinh khôi của mùa mới, trong veo, mỏng manh mà cũng đầy sức sống. Chạm tay vào họa mi là chạm vào cả một khoảng trời dịu dàng. Là những buổi sáng se lạnh, hơi sương còn vương trên tóc. Là chút bình yên len lỏi giữa dòng xe vội vã, giữa nhịp sống chật chội mà ai cũng mong tìm cho mình một góc thảnh thơi. Cúc họa mi đến rồi đi, như lời hẹn ước thầm thì của mùa. Và những ai yêu loài hoa này, mỗi năm đều mong ngóng, chỉ để một lần nữa được chìm trong sắc trắng dịu dàng ấy.
Vậy đó, dưới vòm trời đầy mây và những câu thơ ngân vang, có những thanh âm mãi neo lại trong tâm tưởng. Đó là giọng hát ru nhè nhẹ của lục bát, là tiếng thở dài khe khẽ bên bờ hao khuyết, là sắc màu huyền vi thắp sáng đêm phố Nguyên Tiêu. Mỗi bài thơ như một nhành hoa lặng lẽ nở, trao gửi chút hương lòng cho gió, cho người. Và khi màn đêm khép lại, những câu chữ ấy vẫn dịu dàng chảy trong ta, như dòng sông không ngừng xuôi về phía nhớ thương. Trăng vẫn sáng, hương xuân vẫn ngát, chỉ có người đọc là còn đứng đó, lặng lẽ giữ lại một thoáng bồi hồi nơi trang thơ vừa khép… Khi Như Mai đang ngồi đây trước biển Tây Úc, ánh nắng chiều nhẹ nhàng chiếu lên mặt biển lấp lánh, lòng mình vương vấn những câu thơ của chị Miên Trường. Những câu chữ mượt mà như sóng vỗ về tâm hồn, gợi nhớ về một nơi xa xôi nhưng đầy ấm áp. Chị Miên Trường như một sợi chỉ nối liền quá khứ và hiện tại, tình yêu và ký ức, trong những vần thơ tinh tế. Những dòng thơ ấy như tiếng vọng của thời gian, đưa Như Mai vào một không gian lặng lẽ nhưng đầy suy tư, nơi biển cả và thơ ca giao thoa, mang đến sự tĩnh lặng giữa bao bộn bề của cuộc sống.
V.T.N.M.

GIPHY App Key not set. Please check settings