LANDING UPON SPRING
A Personal Essay by Bình Nguyên Trang
Have you ever, in the waning days of the year, stepped away from the bustle of daily life to sit quietly by a riverbank, watching a peach tree awaken in the winter breeze? Petals bloom, then fall, making way for tender new buds to emerge. In that stillness, you may find yourself wondering: Where do you come from, dear peach blossom? And in the shared silence of reflection, you and the blossoms both find yourselves arriving together at spring.
I often reminisce about the springs of my youth, those tender seasons brimming with reflection at the thresholds of life. My village seemed cloaked in the hues of a fairytale: mist-laden dikes, lush green fields, soft drizzles dampening my mother’s áo dài as she returned from the market, wild peach blossoms dotting slippery dirt paths, and the sharp, earthy scent of burning straw in the air. These images haunt my memory, becoming more vivid the further I journey from them.
In the days leading up to Tết, I would brush off the dust of distant roads and return home, finding myself drawn to the riverbank. There, on the smooth, timeworn steps, I would watch peach blossoms drift serenely onto the water’s surface.
These peach trees, untouched and ageless, have stood by the river for as long as memory allows. Year after year, as spring’s whispers grow audible, they quietly bud and bloom, their delicate reflections mingling with the river below. In my younger years, the ephemeral beauty of these blossoms often moved me to tears.
What trials must the tree endure through the year to offer such fleeting, perfect flowers? And yet, when the petals fully open, a single gust of wind sends them spiralling gently to the ground or onto the flowing river.
It is said that peach petals fall at a remarkably slow pace, about five centimetres per second. Their descent seems less a fall and more a repose, a graceful surrender to time. The petals float, unhurried, onto the water that carries them as if the world itself has paused to honour their journey. When spring comes, it feels as though the blossoms and the river dissolve into its embrace.
Peach blossoms are winter’s defiant flickers of warmth, bold red accents against the cold, whispering promises of love and renewal.
For the villagers, these blossoms signal spring’s arrival, heralding reunion and hope. For the elderly, they foretell the return of distant loved ones, a cherished promise of family gathered once more.
I treasure the magical atmosphere of the year’s first days, the hum of spring that resonates throughout the Northern village, accompanied by joyous laughter. Everywhere, peach blossoms bloom. I especially love seeing their pink petals scattered on my doorstep, a delicate gift from spring’s first morning.
From these falling petals, I have learned much. Whether resting on the river’s surface, the muddy village paths, or the brick courtyard of my parents’ home, the petals lie still, undisturbed by their transience, as if they hum spring songs, aglow one last time in the crisp air.
Once on a quiet year-end afternoon in a city café, I sat with an artist friend, and we spoke of peach blossoms, their gentle descent so light it hardly bends a blade of grass. Inspired, my friend mused about life’s purpose. Like the peach blossom, which sleeps through the seasons only to bloom at spring’s call, each of us has a unique mission. The blossom’s role is to announce a beginning in the endless cycle of time.
When our hearts are tinged with the soft pink of peach blossoms, we feel the new year beckon us forward. Why, when faced with these blossoms, do we instinctively let go of unfinished burdens, as a traveller sheds old baggage before embarking anew? We gather hope, readying ourselves to step into spring.
The life of a peach blossom is brief, but its brilliance is eternal. It arrives at the perfect moment, departs with grace, and returns to the earth, waiting for the next cycle. In my artist friend’s whimsical vision, spring is a station, and for the peach blossom, it is but a transient stop on life’s infinite journey. The blossom comes and goes, unburdened and serene.
I find solace in this vision of spring as a station. On life’s endless journey, are we not all travellers, arriving and departing according to the timetable of destiny? Each of us has a purpose, that much is certain. To discern that purpose is the truest reason for our presence in this world.
Blessed are those who recognize their mission, for they can chart their path and identify life’s milestones. To live with clarity of intent is to avoid aimless wandering, to make the most of our time, and to forgo lamenting dreams that were never truly ours.
Reflecting on my life, I see years spent in confusion, chasing elusive goals, and searching for meaning. There were moments of feeling utterly lost, unable to grasp the purpose of my existence. The relentless march of time alarmed me, each passing spring marking another leg of the journey.
Yet, perhaps one day, as we pause in the stillness of a year’s final hours to admire a peach blossom, we will find answers. The blossom’s brilliance—where does it come from? Perhaps it lies in the fullness of its brief existence. In its wholehearted devotion to the moment, its short life is imbued with eternal value.
Peach blossoms and spring are inseparable, bound forever in an eternal embrace.
As always, I return to my village at year’s end, though much has changed. Like shifting landscapes outside a train window, my journey has transformed in countless ways. Yet, I long for the fragrance of old memories, the sight of peach petals drifting on a tranquil river, and the gentle reminders of life’s fleeting permanence. From these reflections, I’ve learned to cherish the present moment, to fill it with gratitude, love for my family, and reverence for the world. In doing so, I create a radiant present, free of regret for the past.
The riverbank in my village no longer hosts peach trees, and the fields have diminished as farmers leave for the cities. Yet, for me, there will always be a return, always a reunion with the spirit of peach blossoms when spring arrives. Their brilliance endures, for they have become an indelible part of my being.
Peach blossoms always wait for spring. Or, as my artist friend once said, spring is the station where peach blossoms arrive. That station doesn’t merely call to the blossoms—it extends its invitation of joy and renewal to all of us. On life’s endless train, we yearn for a brief pause in spring, a moment to set down our burdens, to step off, even for an instant, and immerse ourselves in the pure, delicate essence of earth and sky.
And in that moment, we dream of alighting with the peach blossoms, free and unburdened, savouring the serenity of spring.
B.N.T.
ĐÁP XUỐNG MÙA XUÂN
Tản văn của Bình Nguyên Trang
Đã khi nào vào ngày cuối năm, bạn rời bỏ cái bận rộn thường ngày để đến ngồi bên bờ sông, ngắm một cây đào đang bừng thức trong gió đông, cánh nở rồi rụng xuống nhường chỗ cho những cánh mới đang nhú dần lên. Và bạn tự hỏi, hoa đào ơi người từ đâu đến. Rồi trong cái tĩnh lặng của cảnh vật, bạn thấy như cả bạn và hoa đào đang đáp xuống mùa xuân.
Tôi thường hay nhớ về những mùa xuân trong tuổi trẻ của mình. Những mùa xuân của rất nhiều suy tư khi đứng trước những dấu hỏi lớn bên ngưỡng cửa cuộc đời. Làng của tôi khi đó dường như được bao bọc một không gian nhuốm màu cổ tích. Những con đê mờ sương, những cánh đồng xanh mướt, những buổi mưa phùn ướt áo mẹ đi chợ về, những cây đào mọc dại bên rìa con đường đất trơn trượt, và mùi khói đốt đồng cay mắt là những hình ảnh ám trong tâm trí tôi, càng đi xa tôi càng quay quắt nhớ.
Vào những ngày giáp Tết, khi phủi sạch bụi đường xa về làng, tôi thường đến ngồi bên bến sông, nơi có những bậc đá mòn nhẵn tháng năm nước ròng nước cạn, chỉ để ngắm những bông hoa đào rơi trên mặt nước.
Những cây đào chẳng ai chăm sóc, cũng chẳng biết đã đứng ở bến sông từ bao giờ, nhưng cứ đúng hẹn khi tiết trời thay đổi âm thầm báo tin mùa xuân sắp đến, nó cần mẫn đơm nụ nở hoa, soi bóng xuống mặt nước êm đềm. Đôi khi với tất cả sự mủi lòng, lãng mạn của tuổi trẻ, tôi muốn khóc khi cảm nhận đời sống ngắn ngủi của hoa đào.
Bạn hình dung xem, cây đã ấp ủ những gì trong suốt một năm để mang những bông hoa đến trong trời đất. Để rồi khi những cánh mỏng mãn khai trên đầu nhụy hoa, chỉ cần một cơn gió tới, những bông hoa đã trút bỏ đời mình, nhẹ nhàng gieo xuống mặt sông.
Người ta nói rằng, vận tốc rơi của hoa đào là rất chậm, khoảng 5cm/1 giây. Đó không nên gọi là rơi, mà là một sự nghỉ ngơi thì đúng hơn. Những cánh hoa chẳng nhanh chẳng chậm, nó hoàn toàn thư giãn, viên mãn trong chuyến đi của mình, đáp xuống mặt nước cũng đang trôi như chẳng có gì vội vàng. Chẳng còn mấy chốc mùa xuân sẽ đến, và cả mặt nước lẫn hoa đào như thể đang từ từ biến vào mùa xuân.
Hoa đào- những chấm đỏ tuyên ngôn một sự ấm áp trong khung cảnh giá lạnh của mùa đông. Nó là thông điệp của thượng đế gửi đến với lòng người, về tình yêu và niềm hy vọng.
Người sống ở làng, quanh năm gắn với ruộng đồng, một sớm đi cấy gặp những bông đào nhú lên bên bờ dậu, biết rằng xuân đã tới. Những người già nhìn hoa đào biết rằng con cháu đi làm xa sắp trở về. Hoa đào giao ước một cuộc đoàn tụ ấm áp.
Tôi nhớ không khí diệu kỳ những ngày đầu tiên của năm mới,ngôi làng Bắc Bộ đượm hương vị mùa xuân, rộn ràng tiếng nói cười. Ở đâu tôi cũng gặp hoa đào. Tôi yêu thềm nhà rực hồng cánh đào rơi sáng đầu tiên của mùa xuân.
Tôi đã học được nhiều điều trong sự rơi của hoa đào, dù trên mặt nước, trên đường làng bùn đất, hay trên chiếc sân gạch trước nhà cha mẹ tôi những ngày đầu tiên của năm mới. Những cánh hoa nằm đó, dường như chẳng có gì muộn phiền về thân phận của mình. Nó thậm chí còn như đang rì rầm hát về mùa xuân, thắm lên lần cuối trong không gian đầy hơi lạnh.
Có lần trong một ngày cuối năm, ở quán cà phê thành phố, tôi ngồi cùng một người bạn họa sĩ, và trong lúc vô sự chúng tôi nói với nhau về hoa đào, về sự rơi của nó nhẹ nhõm đến mức chả quấy rầy một ngọn cỏ mỏng manh. Bạn tôi cao hứng bàn luận về sứ mệnh của mỗi người trong đời sống. Như hoa đào đấy, nó đã nằm ngủ suốt một năm dài đâu đó trong trời đất, chỉ xuất hiện lúc mùa xuân đến. Nó chỉ có một sứ mệnh đó thôi, truyền tin về một sự bắt đầu trong vòng quay luân hồi của thời gian.
Khi trái tim chúng ta nhuốm một chút màu hồng của hoa đào, nghĩa là năm mới đến.
Vì sao ở thời khắc gặp hoa đào chúng ta lại có tâm thế soạn sửa mình, bỏ lại những gì chưa tròn vẹn, như người lữ hành sẵn sàng bỏ lại đống hành lý cũ rích, lấy thêm một chút hy vọng để bước vào mùa xuân.
Hoa đào chỉ có ít ngày để thị hiện trong đời sống, nhưng sự rực rỡ của nó là vĩnh hằng. Nó biết đến đúng lúc và ra đi thuận duyên, ẩn tàng trở lại trong trời đất đợi một vòng quay mới của thời gian. Trong đầu óc mơ mộng của người bạn họa sĩ, mùa xuân đối với hoa đào là một sân ga. Nó đến rồi đi, không ra ngoài chuyến tàu mùa xuân, chẳng có gánh nặng nào, hoàn toàn thư thái.
Tôi thực sự thích cách nghĩ rằng mùa xuân giống như một sân ga. Trên chuyến tàu vô cùng vô tận của đời sống, chẳng phải chúng ta cũng giống như một người lữ hành đến và đi trong thế gian theo một lập trình mang tên số phận. Mỗi chúng ta đều có một sứ mệnh nào đó, chắc chắn phải là như vậy, và đó chắc chắn phải là lý do quan trọng nhất để chúng ta có mặt trong đời.
Phước báu cho ai nhìn ra được sứ mệnh của mình để hiểu rõ con đường và nhận diện những sân ga. Để sống với những điều mình tin tưởng và hoàn toàn trong ý nguyện của mình, không lang thang vô định phí hoài năm tháng, không khóc thương vay mượn những mộng tưởng hão huyền.
Thử nhớ lại đời mình, không ít người trong chúng ta gặp lại sự rối bời của nhiều năm tháng.Chúng ta mất nhiều thời gian loay hoay chạy đuổi kiếm tìm, mệt nhoài không biết con đường mà mình sẽ đi, sân ga mà mình sẽ đến.
Đôi khi chúng ta thực sự bế tắc không biết rõ mục đích của cuộc hẹn hò chúng ta có với cuộc đời. Đâu là điều chúng ta sẽ trở thành. Rồi chúng ta hoảng hốt khi chiếc bánh thời gian dành cho mình mỗi lúc một nhỏ dần. Mỗi mùa xuân đến đời sống của một người thêm ngắn lại.
Nhưng nếu một lúc nào đó, chẳng hạn như một ngày cuối năm gạt bỏ mọi bận rộn, nhìn sâu vào hoa đào, chúng ta có thể sẽ nhận ra câu trả lời cho sự thật mà mình kiếm tìm. Sự rực rỡ của hoa đào từ đâu mà đến, phải chăng đó là sự hoàn toàn trong từng phút giây hoa đào hiện hữu. Phải chăng bởi sự hoàn toàn dâng hiến của hoa đào, sự ngắn ngủi của một đời sống bỗng mang một giá trị vĩnh hằng.
Chúng ta không thể mang hoa đào ra khỏi mùa xuân, đơn giản vì chúng đã vĩnh viễn trở thành một phần của mùa xuân.
Tôi vẫn luôn trở về làng những ngày cuối năm, dù làng của hôm nay đã khác đi nhiều, giống như chuyến tàu cuộc đời tôi đi đã bao lần đổi dời cảnh vật ngoài ô cửa. Tôi thương nhớ cái mùi của ký ức ngày xưa, như thương nhớ bóng hoa đào rơi trên mặt nước sông tĩnh lặng, nhắc cho tôi bài học đầu tiên về sự bất thường hằng của đời sống. Từ đó tôi biết rằng, những biến cố trong đời như mất người thân, dịch bệnh, khổ đau bất thần đến không báo trước là biển chỉ đường cho tôi thêm trân quý hiện tại mình đang có. Tôi chẳng thể thêm gì vào ký ức, nhưng tôi hoàn toàn có thể tạo ra những hiện tại rực rỡ, đủ đầy tình thương cho người thân, cho cuộc đời để khi bước chân trên hành trình mới nhìn lại, chẳng có điều gì khiến tôi tiếc nuối.
Bờ sông ở làng tôi giờ đã vắng bóng cây hoa đào, và bến nước chẳng còn ai đến rửa chân. Cánh đồng đã thu hẹp lại, người nông dân rời làng ra phố tham dự vào một cuộc di cư đôi khi chẳng đoái hoài ký ức. Nhưng với riêng tôi vẫn luôn còn một cuộc trở về, luôn còn một cuộc hẹn hoa đào mỗi khi mùa xuân trở lại. Sự rực rỡ của hoa còn mãi, bởi vì vô tình hay hữu ý, nó đã trở thành một phẩm chất nào đó trong đời sống của tôi.
Tôi biết hoa đào luôn chờ đợi mùa xuân, hay nói như người bạn họa sĩ năm nào, mùa xuân chính là sân ga của hoa đào. Sân ga ấy không chỉ mời gọi hoa đào, mà với tất thảy chúng ta đều ngụ ý một niềm hân hoan đón đợi. Trên con tàu đi mãi ấy, chúng ta đều mong đợi một cuộc tạm dừng ở mùa xuân, thu xếp lại hành lý cuộc đời, bước xuống dù chỉ ít phút giây để nhập vào, chìm đắm trong hương vị thanh nhẹ tinh khôi của đất trời.
Và chúng ta ước mong được cùng với hoa đào, thảnh thơi tự tại mà đáp xuống mùa xuân….
B.N.T.
GIPHY App Key not set. Please check settings