Suman Pokhrel là một nhà thơ, nhà viết kịch kiêm dịch giả nổi tiếng người Nepal và là nhà thơ duy nhất của đất nước này từng được trao giải thưởng văn học danh giá SAARC vào năm 2013 và 2015. Ông đồng thời cũng được biết đến với tư cách là tác giả phần lời của nhiều tác phẩm ca kịch và tham gia công tác đạo diễn sân khấu.
Thơ của Suman Pokhrel được lựa chọn và đưa vào giảng dạy tại các trường đại học của Nepal và Ấn Độ, còn các kịch bản sân khấu và ca khúc do ông viết lời được dàn dựng tại nhiều quốc gia Châu Á và Châu Mỹ. Nhiều người đã xăm những lời thơ tuyệt vời đó lên cơ thể mình như một cách thể hiện sự tôn trọng và yêu quý nhà thơ này.
Xin được trân trọng giới thiệu chùm thơ của ông do nhà thơ Phạm Vân Anh chuyển ngữ!
LÀNG KHORAMPA*
Dường như đang mùa sương mù tụ hội
Chúng bao quanh những quả đồi
Và dần lan lên đỉnh
Tôi tự hỏi vì sao
Sương lại chọn nơi này
Bên hiên nắng…
Sớm nay
Tôi sẽ không hỏi gió vì sao gió thổi
Và vì sao gió đuổi bắt cùng mây
Trong tôi luôn muốn biết lý do
Ngôi làng Khorampa lại được dựng ở nơi này
Mà rồi đành im lặng
Vì sao sự sống vẫn tồn tại trên những ngọn đồi đầy rẫy bất an
Để cuộc đời bắt đầu hành trình vô thức rồi kết thúc
Những ước nguyện được dâng lên
Gửi đến chân trời vô định
Rồi tất cả kết thúc trong cô độc
Có thân xác bị đá chất chồng
Có số phận theo dòng lũ cuốn
Có cuộc đời lao về cõi vĩnh hằng
Hỏi làm gì…
Về những sự sống tàn lụi khác thường
Làng Khorampa,
Vẫn ở trên những ngọn đồi bất an và sự sống hiển hiện
Nhưng dường như
Tôi không thấy tương lai
Tôi đoán rằng lý do chỉ có một
Khi cuộc sống chất đầy cực nhọc
Nó khác gì đâu một cái chết dễ dàng.
* Khorampa: Một ngôi làng nghèo đói hẻo lánh ở Bhojpur, một huyện vùng cao ở miền đông Nepal.
TRƯỚC TƯỢNG PHẬT TRONG MƯA
Đám đông
Co rúm và chen chúc
Giữa con đường
Họ chùng xuống nghỉ ngơi
Quên đi mọi lo toan, trăn trở
Người với người cùng chiếc ô che
Từng tán ô xòe sát nhau cùng người
Dưới sự chở che của những chiếc ô kia
Là những cái đầu mang họ Zeb-un-Nisa
hoặc Catherine, Cleopatra hay Fenichka
Họ sống trong câu chuyện đời mình
Sẽ thế nào đây
Khi nước sông Thêm xanh trong hòa cùng dòng thiêng Bagmati
Hay nếu sông Nile nhỏ có thể chảy vào suối Pikhuwa
Có căn cứ nào xác đáng không?
Khi người ta nói Phật không bao giờ mang súng và không chơi piano
Chúng tôi không biết rõ mọi điều về Người
Dù chỉ là những hình ảnh tưởng tượng
Xin hãy để chúng tôi hoan ca mừng Tôn giả Angulimala
Người đã theo lời cứu chuộc mà đoạn tuyệt với tội ác
Xin hãy chuyển lời dâng của tôi tới A-la-hán Amrapali.
Người “kỹ nữ của hoàng cung” đã thành con đức Phật
Giờ đây
Tôi quan tâm đến câu chuyện về lòng dũng cảm trong mùa lũ vừa qua
Tạm để sang một bên những hình dung trừu tượng về thần thoại hay lịch sử
Khi dòng lũ ngáng chân
Tôi lo lắng đất đai bị rửa trôi trong nước hơn là việc mình có thể bị muộn
Dòng nước xiết
Biết đâu sẽ san phẳng ngọn đồi kia
Và hút tôi thật chặt trong tâm xoáy.
VẦNG DƯƠNG VÀ ÁNH NGUYỆT
Con đường bắt đầu từ một nơi nào đó
Và hướng đến một vùng đất khác
Không mảy may quan tâm đến sự hiện diện của Chautari*
Lặng lẽ bên vệ cỏ
Bến nghỉ chân câm lặng đợi chờ
Và con đường mải miết đi qua
Nơi nào cũng thế
Thời đại nào cũng vậy
Đường vươn mãi tới hút tít chân trời
Và biến mất trong tầm mắt Chautari
Cứ thế hành trình đến rồi đi
Những con đường mãi là người xa lạ
Chỉ Chautari là không nguôi chờ đợi
Ánh mắt dõi xa xăm
Khóc trong câm lặng
Tựa ngôi làng bơ vơ
Giữa đồng bằng hoang vắng
Những con đường không cách nào đón nhận tình yêu từ Chautari
Tựa như bậc thềm đá cùng những cây xanh kia không thể cùng sóng bước
Câu chuyện ấy tối nay tôi đã thấy
Khi vầng dương chìm xuống nhường đêm đen
Và ánh trăng chầm chậm lên thổn thức
Tỏa quầng sáng khát khao và thấm đẫm nỗi niềm.
Chautari*: là một điểm dừng chân được tạo ta bằng cách xếp chồng các tảng đá, thường được tìm thấy dọc theo những con đường mòn ở vùng nông thôn Nepal.
LÀM SAO TRAO EM TRỌN VẸN YÊU THƯƠNG
Trong sự hữu hạn của lời và những định nghĩa khô cứng
Và ngôn từ không thấu triệt từng câu
Tôi suy ngẫm rồi trải lòng cùng nụ cười, ánh mắt
Để trái tim mang tình yêu của tạo hóa đằm sâu
Làm sao trao cho em những ngọt ngào yêu dấu
Khi trái đất định danh “chân thành” và “tinh khiết” cho tình yêu
Dẫu cuốn hút hoan say hay giả tạo gọi mời
Dẫu của mình hay người
Hãy nếm trải, tưởng tượng và đặt tên cho rung cảm
Thật không dễ để phân định tình yêu với xao xuyến tâm hồn
Hay sự khác biệt giữa tình yêu và trái tim, tình yêu và cơ thể
Dù có bị chia thành nhiều mảnh
Tình yêu chưa bao giờ thiếu vắng giữa cuộc đời
Phải làm gì đây để trao em trọn vẹn trái tim tôi?
GIAI ĐIỆU CẦU VỒNG
Khi em xuất hiện bằng những bước đi dẻo dai
Căn phòng tôi bừng thức
Không gian rộn vui
Trong tiếng reo của những chiếc chuông nhỏ
Nhịp leng keng của chiếc vòng
Khiến bức rèm nhảy múa
Mùi toan trắng và trang sách tỏa mùi thơm dịu
Làm cọ vẽ bồn chồn
Nét bút dâng hương
Ánh mắt sững sờ
Cơ thể cứng tê
Tôi tựa kẻ không may vừa nhiễm điện
Trái tim tôi đang hòa sắc cầu vồng
Để căn phòng hóa muôn hồng ngàn tía
Sắc màu thanh tân ấy là giai điệu cuộc sống như ngưng đọng
Em ngồi trước mặt tôi
Tựa đấng quyền năng mang sức mạnh
Tâm thức trong tôi bỗng ngân tiếng thơ, bỗng hòa khúc hát
Thành bao điều kì diệu hiện trên tranh
Tôi biết em sẽ chỉ lặng im
Tôi được mách bảo để nhìn sâu vào đôi mắt ấy
Tìm những lời thiết tha từ trái tim này
Những lời không thể nghe, chỉ có thể lĩnh ngộ từ trong im lặng
Và trong khoảnh khắc
Tôi định tâm trên đầu cọ
Mọi giác quan dồn trên toan trắng
Tạo ra điều độc đáo
Chính là em.
KHORAMPA*
By Suman Pokhrel
There was mela** of fogs atop
and around the hill.
Unknown that was to me
why the fogs chose the place for the mela
under the porch of sunbeams.
I chose none to ask
why the wind was blowing there
chasing the fogs.
Felt like asking
why Khorampa chose to stand ill-at-ease there.
But,
this too I asked not.
Why lives chose to be housed
in the hills of unease?
Where life sets out for a journey,
the end unknown to itself.
and
keeps going filled with wants,
towards an unknown horizon.
Then it ends, known to none.
at times being crushed under the rocks.
at times falling downhill to eternity.
at times being washed in the flood to the point of no arrival.
I asked none
why life ends in ways uncertain.
Khorampa,
yet, exists there with lives yet to drain.
no reason I sought for its continued existence.
The reason, I guess,
is just that
an uneasy rhythm of life
is more life like than an easy death.
* Khorampa: A remote poverty smitten village in Bhojpur, a hill district in eastern Nepal.
** mela: a fair
BEFORE BUDDHA’S STATUE IN THE RAIN
By Suman Pokhrel
Crowds
frozen and surging
in the middle of the street
in holiday moods
forgetting all the backlogs and files.
People-people and umbrellas
umbrellas-umbrellas and people.
These heads sheltered by umbrellas
be they of Zeb-un-Nisa , or Catherine
of Cleopatra or Fenichka
live with their own stories.
If it were not so
a little Thames could be mixed
with the Bagmati water,
a little Nile could be flown into Pikhuwa stream,
why say then Buddha never carried gun?
he didn’t play piano,
we do not know of him
making pictures either.
Let us be honest
we have praised Angulimala
will make no difference
if you convey my salute to Amrapali.
This moment
I am keener on the stories of valour
washed away by this year’s monsoon floods
than the abstract shapes
glued to myths, history and stories.
When this flood blocks the road
I am worried more
by my soil getting washed,
than by getting late
to reach my destination.
I fear that the floods
might flatten this hill
grips me now.
—
A STORY OF THE SETTING SUN AND THE MOON
The road comes from somewhere
and goes straight somewhere else
caring not the Chautari* that awaits him,
goes past, leaving her
where she is.
Nothing different happens elsewhere, too
the same it is in every single age.
Not a single road ever
has gone off,
Chautari walking on its side.
The road kept coming
and continued going somewhere
alone – a stranger.
Chautari kept awaiting
looking far,
crying
and wiping her eyes in silence
as a forlorn village
in the deserted plain.
Never could the road
be the guest of Chautari’s love
nor could she follow
the footmarks of the going.
This evening, too
the sun had to tell the same story
before he went away,
leaving the forlorn moon
hankering after his light.
BETWEEN RAINBOW AND MELODY
Suman Pokhrel
As you entered the room
stirring air with suppleness of walk
waking up the stillness with jingles of cymbals
making curtains dance to the sound of bangles
aroma wafted into air from canvas and copybooks
my paintbrush grew restless
and pen became enraptured
my eyes, hands and other parts
became electrified.
My heart spread rainbow in the room
like colours of youth and
lilts of life’s melodies.
You who are sitting before me
have the power to
change my consciousness
into painting, poem, melody
or anything else!
I know you’ll speak no truth at this time.
I’ve to be guided
solely by your silence, your eyes and
the inaudible appeals of your heart.
I’ve to settle before I lose the presence of mind-
whether I should use brush or pen
or my eyes, hands or something else
and create a unique
composition
all in you.
HOW MAY I OFFER YOU THE ENTIRE LOVE?
Sentences confined to limited definitions
meanings restricted to limited words
knotted in experiences and sensations musings,
smiles and eyes;
and holding the entire love of Creation in my heart
how may I offer you one?
The forerunners of earth labelled love as true,
called it intriguing or fake too;
those who professed it called it pure,
named it, defiled or tasted also,
regarded it as new, old as well and said it theirs or others’ too.
Splitting love among differences between love and soul,
love and the heart, love and the body
love and life and slicing it further into multiple pieces
how can I offer you my entire love?
GIPHY App Key not set. Please check settings