in

Chùm thơ tác giả Reshma Ramesh (Ấn Độ)

Tóm tắt tiểu sử

Tiến sĩ Reshma Ramesh là một nhà thơ song ngữ viết bằng tiếng Anh và tiếng Kannada. Cô từng đoạt giải thưởng cho tác phẩm song ngữ. Cô từng có hai ấn phẩm đặc biệt có tựa đề ‘Sự phản chiếu của Ảo ảnh’ và ‘Nửa vầng trăng”. Cô còn có tập thơ và ảnh ‘Ngôn ngữ của bóng tối’.

Cô là một nhà thơ, nhà văn sáng tạo, biên tập viên, nhiếp ảnh gia và dịch giả. Reshma vinh dự có bài thơ ‘Xin dâng trái tim tôi ở Olympos’ được trưng bày tại khu tàn tích của Thành phố cổ Olympos, Thổ Nhĩ Kỳ.

Cô là đại diện cho Ấn Độ tại các lễ hội quốc tế uy tín như Lễ hội Medellin Colombia, Thơ ca vì Hòa bình Nepal, Lễ hội Văn học và Văn hóa Olympos Quốc tế Antalya, lễ hội UNESCO Istanbul, Đại hội thơ Thế giới lần thứ 37 của Mông Cổ. Cô có bằng xuất sắc trong lĩnh vực nhiếp ảnh KSOU của BFA.

Những ngọn núi có ký ức

Tiến sĩ Reshma Ramesh

(Khánh Phương dịch từ bản tiếng Anh)

Ký ức về sự im lặng, về cơn mưa chầm chậm,

Về sắc tím ẩm ướt, những bài thơ chưa kịp viết lên,

Tiếng gọi của người chăn cừu, sự thanh thản của bông tuyết rơi,

Và cả cơn gió lạnh sinh ra giữa hàng thông ngái ngủ.

Những ngọn núi dường như đã nuốt chửng

Tiếng khóc mỗi bình minh, nắm xương tàn của người lính

Khoảng cách hư vô giữa chiếc lá rơi và mặt đất.

Chúng bình thản như thể chẳng quan tâm đến sự có mặt của ai.


Giống như thể chẳng có gì làm xấu đi hình ảnh thung lũng bị đốt cháy

không ai khóc thương

thậm chí chẳng xót xa gì con chim run rẩy vì đứa con của nó chưa kịp chào đời.

Thế mà, bỗng dưng chúng trở nên sống động

Những ngọn núi trở mình trên con đường có con ngựa dong chơi,

Những chú ong mật no nê, tiếng kêu be be của chú cừu non nào đó.

Chẳng mấy chốc mọi thứ lại đổi thay

Như thể bị nhấn chìm sự cô độc trong lòng bàn tay tôi.

Có lẽ một ngày nào đó chúng sẽ thức dậy

Và ta biết, chúng cũng có trái tim!

Bài thơ này

Bài thơ này ví như ngôi nhà đóng kín cửa

nơi mùa đông tạm ở bên ngoài để ưu tiên cho việc nhâm nhi những cuốn sách

những trang sách được đánh dấu, được nghiền ngẫm suy tư.

Bài thơ này đang nhởn nhơ nhìn ra ngoài ô cửa,

Ngoài kia phố phường tấp nập ngược xuôi

biển được chuyển thể thành những con đường, nối đuôi nhau

như thể người lính bước đi trên đi đôi giày nặng nhọc mơ tưởng về quê hương.

Bài thơ này là con thuyền giấy giăng buồm từ em sang anh

đen trắng, ướt át, mang theo những đứa trẻ ra hải đảo

chúng mơ ước được thức dậy bên cạnh người mẹ của mình.

Bài thơ này là một con phố ở một thời gian nào đó trên một không gian không rõ ràng

chúng ta sẽ gặp nhau để vỗ về em

mà nếu không gặp được nhau thì hãy đặt tay anh lên ngực em.

Bài thơ này là bài thơ xuất hiện lần thứ hai

một cậu bé mà khắp mình bị bao phủ lớp đen bồ hóng,

không lời nhưng như thể đẫm lời, nhắc nhở anh rằng

anh chưa bao giờ thoát khỏi nơi mà anh được sinh ra

Đây không phải là một bài thơ

Đây không phải là một bài thơ

Mà là những lời đẫm máu thịt

Những điều miêu tả trong giờ giới nghiêm

Đó là nội dung chính của một bài hát

Một phong thư không lời

Nút thắt rối rắm của người Trung Hoa đang thiêu rụi

Đầu hàng vì một nửa chiếc bánh

Tấm bảng đen trơ trụi trong trường học

Là sự im lặng ở khu Gupkar

Ánh sáng mờ dần của con ngươi.

Là bằng chứng của viên đạn

Cơn điên của người đàn ông


Mảnh đạn không thể tha thứ

Làm con mắt bị lồi ra, lưỡi thè lè

Con ốc ngậm lời cầu nguyện

Đây không phải là một bài thơ

Bởi chẳng ai có thời gian

Để viết nên thơ cả

Một nơi mà anh sẽ không bao giờ ghé thăm

Chẳng ai có thời gian để mà lắng nghe

Về ngôi nhà trống rỗng

Chẳng ai có thời gian để nhìn vào mắt

Của những người chẳng chút quyền lực có thể biến mất

ngay trong ngày mai?

…Nếu tình cờ anh có quên

Như anh vẫn thường như vậy…

Đây không phải là một bài thơ

Im lặng


Im lặng là một điều thầm kín của biển cả,

là bức tường bồ hóng,

là ký ức thân mật có yếu tố dung tục.

Im lặng là vùng nước nông quanh mắt cá chân,

là ánh chiều chôn vùi tổ én.

Im lặng là nụ hôn lơ lửng,

ướt át và dang dở.

Im lặng là cánh tay trống rỗng ra tay cứu đói

Vươn tới những ngọn núi

Im lặng là cánh cửa mở ra như một cuốn sách

Và khép lại như một bài thơ.

Những thứ ông bỏ lại phía sau

Ông tôi để lại,

Những cánh hoa rơi, vài cây cam trơ trụi

Một khoảng sân bao la

Có những điều chưa được khám phá

Mọi thứ rất thân quen

Một căn phòng đầy ánh sáng

Dòng sông hiền hòa

Bàn chân đau nhức của bà

Ông bỏ lại phía sau,

tấm rèm trang trí

lời yêu thầm thì

bàn tay hé mở

cây xoài rụng quả

lời cầu nguyện thiết tha

Viên ngói vỡ,

nơi con chim dệt tổ

trên mái nhà

Nơi những con mọt trú ngụ

Trong trang sách những câu chuyện ru ngủ

Ông để lại phía sau,

bà tôi

trong một căn phòng hờn dỗi

có ô cửa sổ mở toang

những thứ từ biển cả lấp đầy ngực bà

nét tang thương của ngôi nhà trống rỗng

Đó là tất cả những thứ mà ông bỏ lại phía sau.

Sống trong thơ

Sống trong thơ là thức dậy với những động từ suy tư trăn trở

Với những mệnh đề nhận thức mộng mơ

Với những giới từ không xa lạ với tình yêu!

Sống trong thơ là gắn với trạng từ mang tính phán xử

Bức tranh nào treo trên tường phù hợp,

Đoạn trích nào quy định ai giặt giũ, nấu ăn

Đại từ nào cần bỏ qua không tính.

Sống trong thơ là thông thổ biểu đạt

Dùng từ nào cho cái chết đau thương,

Ngôn ngữ nào khi nói về người mẹ

Miêu tả nào để tránh những nhàm chán.

Sống trong thơ là có cùng nhịp đập,

Là tiếng nói đồng cảm của số phận mong manh

Để cảm nhận dòng máu trong tĩnh mạch

Ngữ pháp ư, trình tự ư… đừng nên xem trọng

Bởi chẳng có gì là tuyệt đối đúng sai

Sống trong thơ là có ngôi nhà mà chẳng ai muốn ghé qua

Bởi ngôi nhà mà chủ nhân luôn vắng mặt

Có đi xa mới tìm ra mới mẻ

Một chốn vô thường như trái tim bướng bỉnh

Nơi mỗi ngày tôi học cách chịu đựng

Với những người xa lạ trong thế giới chúng ta

Những tay sai của thành phố Sivakasi

Người ta nói ngay cả những con chim không bay cũng có cánh

Và Hoa nhài tỏa hương thơm mang lợi ích cho đời như chiếc ô che mưa

Trong một thế giới có những tay sai

lấp lánh ánh bạc như món đồ trang trí trên áo của bà Amma

xoay xở, chà xát, cán nhôm lên trang giấy

Lỗ mũi lấp đầy lưu huỳnh, da đầu khô do thủy ngân

Người ta đang xây dựng một di sản được tô son điểm phấn và thuốc súng

Nó thối rữa như trái cây hỏng trong nhà máy tối tăm không cửa sổ

Những tay sai của Sivakasi ngày đêm bận rộn với công việc

Thắt vào và cởi ra những tia hy vọng,

Điều này xảy ra mỗi ngày

Ở đâu đó ta biết vẫn chúng đang tồn tại

Có những người chỉ vì tiền

trẻ em có ý thức của chúng

Chúng ta sẽ tới khu đất trống trên Diwali

Và mua những trái pháo cho con em chúng ta

để khi trở về nhà, tất cả chúng ta có thể

Thiêu rụi những tay sai của Sivakasi, cho đến khi bầu trời bừng sáng

và mặt đất bên dưới chứa đầy tro

và họ, những tay sai của Sivakasi được chôn với cái miệng há hốc.

What do you think?

Written by Trúc Anh

Vietnamese, English, Thai, Chinese

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

GIPHY App Key not set. Please check settings

Chùm thơ tác giả ZLATAN DEMIROVÍC (Mỹ)

Chùm thơ Tiến sĩ Ezhil Vendan (Ấn Độ)