in

Chùm thơ Zlatan Demirović (Mỹ)

(do Ngô Bình Anh Khoa chuyển ngữ)




Đôi nét về tác giả Zlatan Demirović

* Nhà văn viết sách song ngữ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà thơ quốc tế và dịch giả ba thứ tiếng (tiếng Anh, tiếng Séc, tiếng Bosnia-Croatia-Serbin).

* Nhà sáng lập PRODIGY LIFE ACADEMY và tác giả của chương trình PRODIGY LIFE PROGRAM, là một diễn đàn cho sự phát triển tâm linh và cá nhân.

* Nhà sáng lập và Tổng biên tập của Nhà xuất bản PRODIGY (Mỹ)

* Nhà sáng lập và Biên tập viên của tạp chí PRODIGY (Xuất bản ở Mỹ)

Tác phẩm đã được chuyển ngữ sang các ngôn ngữ sau:

Ý, Pháp, Tây Ban Nha, Bồ Đào Nha, Đức, Thụy Điển, Hy Lạp, Thổ Nhĩ Kỳ, Trung Quốc, Nga, Nhật Bản, Hindu, Bengal, BCS (Bosnian, Croatian, Serbian), Albanian, Hà Lan, Hausa Nigeria, Ả Rập, Aleut (Alaska), Pakistan, tiếng Bahasa-Indonesia, tiếng Kurd, tiếng Ba Tư, tiếng Azerbaijan, tiếng Tajik, tiếng Bungari, tiếng Rumani, tiếng Do Thái, tiếng Punjabi, tiếng Slovenia, tiếng Séc, tiếng Slovak, tiếng Tamil, tiếng Uzbek, tiếng Kyrgyz, tiếng Nepal, tiếng Assam, tiếng Việt v.v.





MẢNH VỠ LINH HỒN


Chúng rải rác khắp nơi,

tựa như các biển báo tại những ngã tư ly biệt,

hương hoa của ký ức,

những nỗi lưu luyến của tháng ngày non dại

tại những ngã tư

của những giấc mộng ban sơ…


Như những vết sẹo và vết thương tàn nhẫn,

những ước mơ dang dở

trên những nụ hoa tàn héo

những chúc phúc vĩnh hằng…


Những linh hồn bị đả kích không bao giờ nguyên vẹn,

điều đó, tựa như trong trí tưởng tượng của trẻ thơ,  

khiến cho những con người hiếu kỳ

tại ghế ngồi ở một nhà hát vòng tròn háo hức chờ đợi những bóng ma xuất hiện…

Nơi đây không có chỗ cho những bức hình vô hại…


Những linh hồn đó không bao giờ cô độc.

Tựa như những chiếc lá trên cây,

chúng thành từng chùm rơi xuống

mặt đất phủ băng đông lạnh,

để từ đó bắt đầu những cuộc hành trình

tái nhận thức bản thân, hướng đến

công cuộc chữa lành những vết thương sâu thẳm nhất…


Chúng sẽ cất giọng lên với tiếng nói của tổ tiên, 

dung hòa những điều đã biết và những điều chưa biết…  

nửa tỉnh nửa mơ trong giấc mộng

rằng một ngày nào đó, chúng sẽ gặp nhau

trong ánh sáng của ý thức tối cao,

soi rọi lối đi

hướng đến sự thứ tha tuyệt đối

dành cho những lỗi lầm của chung và của riêng…


Dù gì đi chăng nữa,


mặt trời sẽ mọc ở chân trời đằng xa,

ở đường chân trời ảo mộng nơi thượng giới,

tựa như một chiếc chìa khóa vàng 

nhắc nhở chúng ta

hãy mở cánh cửa ra

để tái ngộ với

sự vĩnh hằng

độc tôn,

trường tồn

và bất khả xâm phạm…


HAI VẦNG THÁI DƯƠNG


Hai vầng thái dương sẽ sớm xuất hiện trên trời cao!

Hai mặt trời sẽ di chuyển từ hướng trời tây

tựa như một cặp song sinh

và nhịp nhàng di dời sang phía trời đông…

Đó không phải là ảo giác được tạo ra

bởi những thế lực gieo rắc hoang tưởng cho nhân loại… 

Ngay cả chúng cũng sẽ được một phen ngạc nhiên! 

Cứ vậy, vạn vật sẽ tan biến tại chân trời đằng xa…

Tất cả ngọn núi và biển cả

cũng sẽ trở nên đình trệ

và chìm vào vực thẳm của quên lãng 

như thể tưởng niệm những con người

không còn tồn tại trên cõi đời này nữa.

Nhiều hơn hay ít hơn, mọi thứ đều không đổi

vì mọi thứ

vốn dĩ phải xảy ra 

đã xảy ra…

Giờ chỉ còn đọng lại giấc mộng của ai đó

và ai biết được người đó là ai

và liệu rằng người đó có tồn tại hay không…

Tuy nhiên, chí ít phải tồn tại

một phần tử nhỏ nhoi của tri thức

chứa đựng trong ý thức vĩnh hằng,

mà, dựa theo quy luật của sự tồn tại,

đã được trao tặng cho một người nào kia,

tại một nơi nào đó, tại một thời khắc nào đó!

Một người

có nhận thức sâu sắc

hơn tất cả chúng ta…

Có lẽ vậy…


NGƯỜI SÁNG TÁC

Người sáng tác kia sáng tác nên cái gì?

Tựa như gieo lúa,

anh ta làm việc rất điêu luyện.

Anh ta rõ ràng là một chuyên gia đầy am hiểu!

Vì anh ta không hấp tấp trong việc thu hoạch lúc này…

Tựa như rằng anh ta hiểu rõ

không chỉ về các vì sao,

mà còn về cõi thượng giới trên cao,

cái nôi của vạn vật 

và những ghi chú của anh…

Anh ta không phải là một người thợ đốn gỗ

mang đến niềm vui

và gỗ dương của tình yêu trìu mến về nhà…

Anh ta vĩ đại hơn nhiều,

một con người kỳ quặc thổi lấy sự sống vào linh hồn,

một con người tìm kiếm linh hồn ở trong vật chất.

Khi nàng xuất hiện,

anh ta không vội vàng ôm cô ấy,

thay vào đó, anh ta sẽ mời cô ấy đi dạo cùng,

qua các khoảng rừng thưa, qua những cái hồ

và những con đường trong ký ức của cô,

để từ đó học được từ cô

cái bản chất của con đường dành cho kẻ lữ hành,

khi người đó bay xuyên qua

những tầng mây và cả thời gian,

người đó có thể nhìn thấy, hoặc có vẻ nhìn ra rằng

anh đã đến nơi…

Vậy nên, cô ta xé toạc anh ra

trên những tấm chăn dệt nên từ những hạt sương,

cô dẫn anh đi xuyên qua

những nơi vực thẳm đến tận cuối con đường

dẫn đến những thác nước bí mật,

nơi có cầu vồng tô điểm

và có nước và đá ôm nhau

với một trái tim dung hòa…

Cõi hư không của kẻ lữ hành kia thực ra là gì

khi anh bay qua những tầng mây

và trong mộng tưởng ngỡ rằng

chính lúc này đây, mình đã đến nơi?

Những dòng ghi chú kỳ lạ

Đã được nhà sáng tác kia viết nên…





PHỤ NỮ


Đó là độc tố!

Là tiên dược của hạnh phúc

phát tán trong mạch máu…

Một bóng đen mê hoặc

ở nơi bờ vực của tất cả giấc mơ, 

rung động ở nơi điểm cuối của các nhiễm sắc thể…

Một giấc mộng giết chết sự ngây thơ

và lòng tự trọng của người có tuổi…

Một sáng tạo đầu tiên ở độ tuổi thanh thiếu niên,

sự khả biến thần kinh,

những cảnh tượng của những thế giới mộng tưởng.

Tựa như một quả táo

và một tội lỗi chia đôi…

Người bị thua thiệt

luôn luôn là bạn!

Vì sao?

Vì chỉ có duy nhất

một dáng hình bí ẩn, tinh khôi,

thanh sắc của ánh sáng tím,

mùi hương của sữa mẹ,

khắc ghi lên mọi trái tim,

thôi thúc chúng ta đi đến

cuối con đường vô tận…

Và tại đó luôn tồn tại,


người phụ nữ trong mơ của bạn…



BA NGÔI THẦN THÁNH


Một Thiên thần Hộ mệnh, một Hắc Ác Ma và một cái Tôi.

Cùng chung sống với nhau, không thể tách biệt!

Tựa như mặt trời, mặt trăng và Trái Đất,  

Tựa như đá, nước và không khí. 

Khi anh ta hít thở bụi sao vào,

mặt trời vuốt ve lấy anh   

và những cơn bão gột rửa anh.

Du hành trên những nẻo đường  

do những giấc mộng đẽo thành

để tìm ra cái “Tôi” bí ẩn,

anh làm sao có thể thu thập hay đối chiếu nó?   

Tại nơi những con đường lấp gạch chia ngã,

với đầy hoa bao phủ,   

bị vùi lấp giữa một rừng gai nhọn và cỏ dại,  

Anh ta đi theo một luồng sáng từ trái tim mình,  

hấp thu lấy những tia sấm chớp  

từ trên trời cao giáng xuống

và nắm lấy những hình ảnh trâng tráo mà chúng truyền tải. 

Vậy nên, hãy ca ngợi những vị thiên sứ mỗi khi họ gửi đi thông điệp 

trên con đường duy nhất dẫn đến các vì sao!  

Hãy cất giọng thật khe khẽ và ngọt ngào

và đầy kiên nhẫn – để tránh đánh thức ác ma!

Vậy nên, vì lý do đó,

hãy cam chịu đớn đau mà vấp ngã trên hai đầu gối rỉ máu,

anh ta phải ôm lấy và đón nhận viên đá kẹt trong giày

cùng với những hạt cát và phấn hoa vấn vương trên tóc và trong đôi mắt

khi cơn gió chiều ập đến. 

Ôi, kể cả khi bờ mi kia kẹp chặt lấy con mắt anh,

anh vẫn sẽ được ban phúc

với lòng biết ơn vô hạn từ các vị thiên sứ

Vì cái đẹp rạng ngời chói rọi từ mí mắt rậm rạp của anh.  

What do you think?

Written by Nhi Nhi

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

GIPHY App Key not set. Please check settings

Nhà văn Trương Văn Dân từng viết, dịch và cộng tác với các tạp chí trong và ngoài nước.

“Thiên thần” vỗ về những đêm dài thao thức

Nguyễn Thị Phương Dung - Phó Giám đốc phòng Kinh doanh, đặc trách khối đối tác trong và ngoài nước của SaVipharm

Mảnh như làn sương, sức mạnh phi thường