in

Đảo Đá

Kabishev Alexander Konstantinovich (KAK) –

Là nhà thơ và nhà văn, nhà báo kiêm tình nguyện viên của tạp chí POET. Anh đã sáng lập dự án văn hóa và sáng tạo quốc tế DEMO GOG, thành viên của Liên hiệp các nhà văn Nga. Hội viên Hội nhà văn Bắc Mỹ, Tổng biên tập Tạp chí sinh viên NHÂN CÁCH. Anh đã xuất bản tập truyện CƠN ÁC MỘNG, tập thơ VŨ ĐIỆU THƠ và tiểu thuyết CỔ TÍCH ĐỎ.

Kabishev Alexander Konstantinovich đã quản lý và tổ chức tuyển tập văn xuôi và thơ hiện đại THẾ HỆ SILIC (2 tập), THÌ THẦM TRONG GIÓ, HỪNG ĐÔNG (Tuyển tập văn, thơ song ngữ Việt – Nga). Nhiều tác phẩm của anh đã được dịch và giới thiệu trên các tạp chí văn học của Tây Ban Nha, Ả Rập, Anh, Việt Nam và Tagalog (Nga, St.Petersburg). Xin trân trọng giới thiệu truyện ngắn Đảo đá của anh do nhà văn Phạm Vân Anh chuyển ngữ.

                     Truyện ngắn của: Kabishev Alexander Konstantinovich

Bão biển… Bầu trời vần vũ mây đen quyện cùng màu xám lạnh của nước biển Bắc khiến vạn vật sầm tối. Ngàn vạn con sóng dồn đuổi nhau lao vút lên như thể chạm tới bầu trời, từng vòi nước phun trào vô tận. Tưởng như biển cả quyết tâm tổ chức một cuộc diễu hành biểu dương sức mạnh để thử thách sức chịu đựng của con người. Lúc này đây, triệu triệu con sóng đổ ập vào mạn một con tàu nhỏ như thể muốn nhấn chìm nó dưới cơn cuồng nộ của mình. Tất cả hành khách trên tàu đều ngất ngư trong cơn say sóng và ướt sũng, chỉ duy nhất có 1 người đứng lặng yên.

Người đó là Yegor đến từ Mátxcơva. Anh có mặt trên con tàu này với mục đích thăm lại quần đảo mình từng sống những ngày thơ ấu. Khi đó, cha anh công tác trong một đơn vị đóng quân trên đảo và đã mang theo con trai mình. Khi lớn khôn, Yegor đã rời đảo vào đất liền và giờ đây, khi nỗi nhớ trong lòng thôi thúc, anh tìm về miền đất đã ăn sâu trong tiềm thức bao năm qua.

Nhưng những con sóng đã đẩy con tàu chệch khỏi hải trình định sẵn, Tất cả mọi hành khách dồn lại phía đuôi tàu, cố gì bám lấy bất cứ thứ gì để tránh bị văng ra khỏi tàu sau những cú chồm mạnh mẽ của sóng. Đường chân trời, mặt biển lắc lư, nhập nhòa làm một trước mắt họ.

Và rồi như định mệnh, một con sóng lừng ẩn sâu dưới đáy đại dương đột ngột trỗi lên, nhấc bổng con tàu bé nhỏ và tham lam nuốt tất cả trong vực thảm vô vọng mà nó tạo ra.

Không biết bao lâu sau, Yegor bừng tỉnh trên một thềm cát xám. Hòn đảo đã này không nằm trong tâm bão, nhưng phía xa xa, có thể thấy được những cuộn xoáy của gió lốc và sóng ngầm gợi cho Yegor nhớ rằng, anh đã trồi sụt qua bao đợt sóng để đến được nơi này. Cố gắng gượng dậy và rồi ngã quỵ, Yegor chạm tay vào một viên đá hình cầu mịn nhẵn. “Thật là một viên đá kỳ lạ, mình chưa từng thấy viên đá nào hoàn hảo như thế” – anh thầm nghĩ và tiếp tục đứng lên, lần từng bước về phía đảo.

Bãi biển vắng lặng, chỉ có cát và đá. Càng vào sâu, đá càng chất chồng, xếp lớp và được bao phủ bởi thảm rêu phương Bắc xanh thẫm và loại cây bụi đặc trưng của đảo. Gió đã ngớt, nhường chỗ cho cái lạnh thấu xương ùa về. Yegor tựa lưng vào tảng đá gần nhất, dõi mắt quan sát bốn phía xung quanh. Rải rác trên bãi biển là những mảnh vụn vỡ của con tàu cùng nhiều thứ không rõ hình thù. Anh hiểu, trong hoàn cảnh này, tất cả những thứ vụn vặt, hư hỏng ấy có thể vô cùng hữu ích để duy trì sự sống giữa đảo hoang này. Vậy là anh quyết định trước tiên sẽ gầy lửa sưởi ấm, sau đó sẽ thu gom những mảnh vỡ đó lại trước khi thủy triều duyền lên cuốn trôi tất cả. 

Rất may, chiếc túi sinh tồn buộc trên cánh tay vẫn còn. Yegor châm lửa cho đám ván gỗ bừng lên một đống lửa nhỏ, dùng một mảnh bạt che gió lùa rồi nằm lăn ra ngủ. Tiếng biển rì rào, hơi nước dịu mát như một liều thuốc an thần. Dưới khối nước khổng lồ tưởng như êm ả ấy, là một khối địa chất tiềm ẩn nhiều bất ngờ mà một con người cô độc khó lòng xoay sở.

Sau giấc ngủ, Yeyor khởi động cho người đỡ mỏi rồi bắt tay vào thu dọn những tàn tích của con tàu dạt trên bãi biển và tập kết ở “đại bản doanh” được che bằng bạt rách cạnh đống lửa. Trọn một ngày, anh lang thang dọc theo mép nước, lâu lâu lại lội xuống kéo một thứ gì đó hữu dụng lên bờ. Thật may mắn, giữa bộn bề rác, Yegor đã tìm được một thùng nhựa chứa công cụ dự phòng đủ dùng cho một vài ngày. Tất cả những “chiến lợi phẩm” thu được sau một ngày dài, anh chất thành đống và phủ bạt lên để dùng dần.

Sau cơn bão, biển đã dịu lại… Những cuộn sóng hôm qua còn gầm gào đe dọa giờ đây dịu dàng vỗ về an ủi. Xa xa, đâu như có tiếng mòng biển vọng lại giữa thinh không lặng phắc. Yegor đứng dậy, mặc chiếc áo khoác đã được hong khô bên ngọn lửa và tản bộ một vòng quanh đảo. Những lưỡi sóng trào lên, liếm lên cát những vệt nước quanh co rồi rụt rè rút về biển. Xa hơn, là những vệt sẫm do các mảnh vỡ của xác tàu dạt lên đảo. Yegor để ý trước mắt có một gềnh đá cao, có một viên đá hình cầu tròn trịa một cách trang nhã nhô ra ngoài như thể có chủ ý của thiên nhiên.

Yegor bị nó thu hút, bất giác tiến lại gần và dùng cả hai tay nâng viên đá. “Sao nó giống viên đá mình đã nhặt ở bãi biễn lúc trước đến thế chứ. Từ hình dáng đến kích thước đều tương tự, như thể là một cặp song sinh.” – anh thầm nghĩ. Hòn đá nhẵn mịn, không một vết xước với những vân đá mờ, hoàn hảo đến mức chỉ có thể được tạo thành bởi đấng siêu nhiên mà thôi. Băn khoăn một lúc, Yegor đặt hòn đá về chỗ cũ và đi tiếp.

Lũ mòng biển bay nháo nhác trên bầu trời. Chúng liệng cánh theo chiều gió đầy thiện nghệ và xoay đảo như thể chúng đang chấp chới trên mặt biển để săn mồi. Rồi chúng hạ cánh xuống một mỏm đá không xa chỗ Yegor. Một con mòng biển lặng lẽ đỗ quay lưng lại phía anh đã thu hút sự chú ý của Yegor. “Nó sẽ là bữa tối ngon lành đây. Mình sẽ lại gần nó thử xem” – anh nghĩ và bắt đầu tiến về phía trước. Con mòng như nhận thấy nguy hiểm, nó giật mạnh để bứt khỏi mỏm đá, muốn bay lên cao nhưng viên đá tròn dưới chân đã không ủng hộ kế hoạch thoát thân của nó. Nó ngã chúi xuống bãi đã, kéo theo nhưng viên đá cùng rơi liểng xiểng, rồi nhanh chóng vùi lấp lên thân thể con mòng biển.

Đêm… Mênh mang chỉ có đá chồng lên đá. Yegor vẫn ngồi lặng trên mỏm cao nhất. Đường chân trời vẫn bình lặng không một bóng tàu qua lại suốt một ngày dài. Dòng chứ SOS anh cất công xếp đặt với hi vọng một vệ tinh nào đó sẽ chụp được và sẽ có người nhận ra lời cầu cứu từ hòn đảo cô độc giữa biển khơi này. Bàn chân di chuyển trượt trên đá. Anh đã rời lán nghỉ của mình được gần hai ngày mà chưa đi hết một vòng quanh đảo. Màu xám lạnh của đá tiệp với màu trời về đêm khiến anh liên tưởng đến những lớp bọt biển đang hấp thu sự u ám của bóng tối. Những đêm trắng có tồn tại hay không trên hòn đảo này, chính Yegor cũng không phân biệt nổi.

Rồi Yegor cũng từ từ đi xuống, con đường anh đi vào ban ngày giờ đây hoàn toàn bị che khuất buộc Yegor phải lần mò tìm đường. Đột nhiên, anh trượt mạnh, viên đá dưới chân anh lăn tròn đẩy cơ thể anh lăn theo quán tính, trượt sâu xuống vài mét. Cơn đau tê dại như muốn nhấn chìm anh. Anh nhớ rằng mới đây thôi, tỉnh dậy sau khi trôi dạt trên biển, một viên đá y hệt như thế đã làm anh ngã. “Nó đến từ đâu mà kỳ quặc hết sức… Làm sao mình có thể vượt qua bãi đá kỳ quái này để quay lại trại của mình bây giờ?.” Yegor băn khoăn tự hỏi. Anh muốn gắng sức trườn bò lên phía trên mà cảm thấy như vô lực. Rồi anh chìm sâu trong bóng tối mịt mờ, mọi giác quan đều trở nên mất hiệu lực, thảng lại chập chờn những hình bóng vô hồn đầy ám ảnh.

Trong cơn ác mộng, Yegor thấy mình lênh đênh trên một chiếc bè giữa biển mênh mông… Khi tỉnh dậy, anh thấy mình bị trói và bên cạnh có đám lửa đang tí tách cháy cùng hàng chục viên đá tròn nhẵn đáng xếp hàng đều tăm tắm gần sát cạnh. Anh linh cảm như chúng đang lặng lẽ quan sát anh. Sự sợ hãi xâm chiếm, Yegor bừng lên cơn giận, xô tới nhặt từng viên đá lạnh cóng ném ra xa. Và rồi anh ngồi gục bên đống lửa lụi dần, mặc màn đêm ăn mòn không gian và chính anh.

Hôm sau, khi ban mai vừa lên, Yegor tỉnh dậy và tự nhủ với mình rằng, những viên đá quái quỷ tối qua chỉ là ác mộng. Hẳn là do anh quá cô đơn và tuyệt vọng nên đã tưởng tưởng ra chúng như thế những sinh vật có linh hồn và biết hành động. Nhưng không… suy nghĩ của anh đã bị phá ngang, khi nhận ra đá xung quanh đang biến đổi và dần nhiều hơn, dồn về phía anh như thể đe dọa.

“Mình phải bình tĩnh, hết sức bình tĩnh. Việc này hẳn phải có nguyên nhân của nó” – vừa tự trấn tĩnh, Yegor vừa cố gắng tìm cách thoát khỏi biển đá đang cố níu lấy chân anh, nhăm nhe nhấn chìm anh. Trong sâu thẳm, một nỗi sợ hãi lên đến cùng cực vì sự huyền bí này đã thúc dục anh tìm đường thoát hiểm. Và tinh thần bất khuất, không chịu thua của một chú ngựa hoang cũng trỗi dậy trong anh, mặc kệ cái chân bị thương, anh bám vào vỉa đất sắc lạnh của ddaaats miền Bắc để trèo lên. Đột nhiên anh thấy dường như không gian đã thay đổi, không còn như ngày hôm qua. Ghềnh đá to mà anh từng trèo lên cũng biến mất. Và bãi biển… chao ôi, bờ cát trằng giờ đây chỉ còn là những sọc xám, mỗi cơn sóng xô lên bờ lại đẩy nhiều thêm từng đợt đá. Cứ thế, lặp đi lặp lại…

Yegor quyết định phải thoát khỏi nơi này. “Phải chạy khỏi đây, chạy đi, chạy đi…” – anh gần như suy sụp, mọi ý chí và phòng tuyến tâm lý đỗ vỡ hoàn toàn. Xung quan là biển cả, không một linh hồn sống và bờ bên kia không biết mịt mờ chốn nào, cần phải mất bao lâu để đến được đó. Phải làm gì vào lúc này?. Bơi ư?. Trên biển Bắc sao?. Một ý tưởng điên rồ… Nhưng làm gì còn phương cách nào nữa. Bất chợt, Yegor nhìn thấy những tấm ván nằm trên mép nước. “Phải rồi, tuy ít nhưng có thể đủ cho một chiếc bè. Mình sẽ buộc chúng lại bằng những sợi dây neo và vải vụn. Đây là cơ hội sống còn” – Anh thầm nghĩ.

Và rồi một chiếc bè đã hình thành sau một ngày cặm cụi lắp gép những mảnh tàu vỡ. Hăm hở tới mức anh không còn thấy đói và đau chân nữa, lòng mong muốn vô hạn được ra khơi. Dù chiếc bè nhỏ và mỏng manh nhưng anh sẵn sàng mạo hiểm, miễn thoát khỏi chỗ chết tiệt này.

Rồi Yegor đi về phía mặt nước, kéo theo chiếc bè. Nhưng thật kỳ lạ, anh đi tới đâu, nước rút đi tới đó như thể lẩn trốn anh, ngăn anh tiếp cận mặt biển. Và rồi trên bãi cạn, lộ ra hàng vạn viên đá tròn xám lạnh, chúng rùng rùng chuyển động và cuộn trào lên. Nước rút ra rất xa, giờ đây trước mắt Yegor chỉ là đá và đá. Những viên đá sống! Sôi sục và cuồng nộ, lớp sau chồng lấp lên lớp trước như những đợt sóng đá. Chúng đẩy nhau lên cao, thật cao rồi đột ngột ập xuống, đổ hàng tấn đá nặng vùi lấp lên kẻ đang chực đào thoát. Cả hòn đảo giờ đây nhung nhúc những linh hồn đá. Hoàn toàn nuốt trọn Yegor!

Và sau tất cả. Tĩnh lặng ngự trị như trái đất ngàn năm âm thầm trôi trong vũ trụ. Nước lại dâng dần lên, biển trở lại. Từng dòng nước len qua những phiến đá đã lắng xuống bằng phẳng và dần dần là từng cơn sóng nhẹ ve vuốt như thể muốn giấu đi những vết tích của một cơn bão đá đã hủy hoại một con người. Sóng lại lại làm chủ hòn đảo như bao lâu nay vẫn thế, như thể chưa từng có chuyện gì lớn lao xảy ra.

Và rồi, người ta sẽ chỉ thấy những con sóng đi dạo trên biển Bắc từ ban mai tới hoàng hôn!

            BOX: Nhà văn Kabishev Alexander Konstantinovich (KAK) là một thành viên của Liên hiệp các nhà văn Nga. Ông hiện công tác tại tạp chí Thơ của Liên bang Nga và là Tổng biên tập tạp chí Nguồn lực. Ông cũng đồng thời tham gia tích cực trong công tác điều hành quỹ “Cuộc sống cho người trẻ” và sáng lập dự án văn hóa và sáng tạo quốc tế mang tên Demo Gog. Là người sung sức và tài năng, KAK là tác giả của tập truyện ngắn “Sự dịu dàng của đêm”, tập thơ “Vũ điệu của thơ” và tập tiểu thuyết ấn tượng “San hô đỏ”.

            KAK cũng là người phụ trách và tổ chức các tuyển tập văn xuôi và thơ hiện đại “Tuổi Silicon” gồm 2 tập và “Thì thầm trong gió”, đạo diễn phim tài liệu ECLF. Các tác phẩm của KAK được in trong nhiều tuyển tập và các tạp chí văn học, báo chí, văn học mạng của thế giới và nước Nga và đã được dịch, xuất bản bằng tiếng Tây Ban Nha, Ả Rập, Anh và Bangladesh. 


Island of stones

Storm

Storm… the sky is as dark and gray as the waters of the North sea. Thousands of crests of these waves rush to the sky, in a spray of endless foam, as if the sea itself decided to hold a parade of power and test man. And now the waves beat mercilessly against the side of a small ship, now and then, drenching it and hiding it from view with massive waves. The crew is drowning in a sea of vanity caused by this element. Only one passenger is stationary.
Yegor came from Moscow, he wanted to visit one of the Islands where he spent his childhood. On this island was located the military unit in which his father served. Many years ago, he left that place and never returned. So, driven by nostalgia, he decided to visit the place of his past life.
But the ship drifted further and further away from the cherished goal. Therefore, all that remained for Yegor, who was standing on the stern in a girth with the side, was to watch the bustle of the team and the swaying horizon of the waves, it is not clear where they pass into the sky.
But here comes another, fateful wave. Before its greatness, the ship seems to settle in the momentary calm of the sea, and now it swallows the small vessel, carrying everyone on Board into the hopeless abyss of waters…

Island

Yegor recovers from the swirl of waves. He was washed up on the coast of a small gray rocky island. The storm is already humming somewhere off to the side, but here there is calm. The waves are almost a gentle reminder of the surf. He tries to get up and falls. It crawls to land, grabs something at the bottom. It is smooth, comes off the bottom and lies submissively in the hand. It’s a rock. More precisely, a spherical stone. Perfectly smooth on all sides. “What a strange stone, I’ve never seen one like it… Come on!” He lets go of the rock and stretches on, step by step, crawling to the cherished strip of sand before his eyes.
Well, he’s on the beach. The beach is empty. There are only a couple of stones on it. Just ahead you can see the rocky terrain of the island, covered with Northern mosses and dwarf trees.
The wind has died down, but the cold is bone-chilling. Yegor gets to his feet and goes to the nearest rock. Leaning on it, he scans the shore. In some places, wreckage from the ship washed up on the beach: planks, pieces of tarpaulin, some shapeless plastic products… Yegor remembers that in this situation, all this seemingly junk can be useful. “We should pick it up before the tide and waves carry it away, but first we need to warm up,” Yegor decides.
From a pocket on his arm, he pulls out an emergency survival kit. Makes a fire. On the rocky ground throws a piece of tarpaulin in front of the fire, lies down and falls asleep.
The North sea… The whisper of its icy waters is soothing, like a sleeping pill. What a huge mass of water that hides unaffected land under it. It is unlikely that a person will ever fully master this region, but let’s return to our hero…
Having warmed up, Yegor begins to collect things from the ship, brought ashore. All day he wanders along the beach, sometimes pulling out of the water something brought to the sea by man and taken away by the elements. So he finds a plastic container with provisions. It’s almost empty, but that’s enough for a couple of days. He slowly drags his finds to the extinct fire, forming a kind of warehouse there.
The sea has finally calmed down and now the menacing cry of the waves is replaced by the gentle whisper of the surf. Somewhere in the distance you can hear the cries of gulls, and in General silence, the silence of the planet.
Yegor gets up and throws on his jacket, which has dried by the fire, and walks along the sandbar of the wild beach. The waves slowly run up on the sand and, after a moment of stillness, again timidly return to the sea, leaving a sinuous trail of their invasion. In some places, the sand sheet is broken by black dots of wreckage that have been washed ashore. A little further to the rocky cliff that forms the rough terrain of the island, the eye comes across an elegant small pebble, in the middle of which a spherical stone sticks out in a special way. This stone-the sphere attracts the attention of Egor. He goes to it and takes it in both hands. “He’s like the twin brother of the stone that met me…” The stone is really similar, even the same mass as if and the same size, but this stone looks somehow not on the earth, no cracks, no scratches, only a perfectly smooth and matte surface. This is so weird. He throws a rock and moves on.
The island is quite boring. Deserted and ugly, rocks moss, and dwarf trees. And of course, the limitless variety of white sand. I don’t want to think about these stones… Why are they so oddly shaped? Water has turned over the years, or is there another reason… Has anyone ever set foot on this island? If so, then surely there are at least some traces, and if not? It probably doesn’t matter.

Gull

It’s been several hours of effective wakefulness. During this time, Yegor managed to set up a small camp, collecting all at least some valuable debris from the coast. now, during the break, Yegor decides to explore the upper part of the island in order to assess his location from there, both geographical and actual state of Affairs.
It rises to the top of the island. The views from the top are stunning. Below – the foot of a rocky island, covered with greenery of mosses, grasses and dwarf trees. Behind it is a narrow strip of sand and an endless expanse of slightly undulating sea. But, no other Islands or ships on the horizon. And so on from all sides.
“So within a radius of at least twenty kilometers from me, there is no land, no shipping lanes… Well, there may still be paths… We need to watch from here»
Sitting on a smooth, moss-covered rock that resembles a prehistoric animal, Yegor plunges into developing a new plan of action. He patiently spends the entire day waiting at the top.
“To be noticed from afar, you will need to burn a fire every night, here on the top, you can also put the inscription “SOS”, maybe from a satellite or an airplane will notice. There are plenty of rocks on the island.”
In the evening, he sets up a new place on the top of the island, builds a fire, but the thought does not leave his head: “But from the top, the island looks perfectly correct, as if I am sitting on top of a sphere, a huge stone sphere…”

A few gulls are calling in the sky above it. They whirl around, deftly catching the air currents in the infinitely deep sky with their wings, as in an air sea.
And now one of them goes down and sits on the top not far from Yegor. “And this gull can make a good dinner, I’ll get closer to it.” She sits quietly on the cliff with her back to Yegor. Noticing a movement in his direction, he jerks sharply in front, clearly wanting to take off, but not holding on to the round stones lying on the top, falls, dragging them with him. She falls head over heels, screaming and flapping her wings uselessly on the rocky ground, topped with the same round stones. And these stones fall after her, clinging to more and more of them. And now it finally reaches the base of the rock, and the stones rain down on it from above. The Seagull is filled up with stones…

Stone night

Until the evening, it remains at the top. Not a ship on the horizon all day. A stone-lined inscription “SOS” is not known whether the satellite captured. And if you did, when will anyone else see it…
Yegor is already halfway to his camp the day before yesterday. The colorless gray of the day, the rocky terrain, like a sponge, absorbed the gloom of the night. You have to walk almost by touch. Here, over the island and the white nights seem darker or so it seems, but in fact they do not exist?
Yegor slowly descends, what he took for a path during the day completely hidden from the eyes of the twilight of the night. You have to go literally by touch. Suddenly, under another step sharply slipping, the body of the stone Yegor falls and, settling, rolls down a few meters. Pain! An incredible pain engulfs him. When he comes to, he realizes that he has twisted his leg on one of these rocks. “But where did it come from they’re… Aah! What difference does it make now if only we could get to the camp?”
Barely even reaching, and crawling to the place of spending the night, Yegor falls without strength, not even building a fire. He falls asleep, doesn’t sleep well at night, and keeps having nightmares. Again and again he floats on a raft in the sea and drowns… And then he wakes up… The fire is still burning down, but dozens of round stones are neatly laid out around the fire within a radius of several meters. They seemed to have taken Yegor in a cordon… In a sick fit of fear and rage, he throws them apart, every now and then launching cold bodies into the darkness of the night.
But here comes the morning. Yegor wakes up, hoping to himself that all these stones were nothing more than a nightmare, decorated with loneliness and despair of the situation.
But everything repeats. Rocks all around, they’re everywhere! And there are even more of them!

Solution

“We must calm down, everything has a reasonable explanation…” – Yegor calmed himself. But it didn’t help much. In the depths of his mind, primal fear pranced like an indomitable Mustang.
Obsessed with a formless and inexhaustible desire to escape from this mysticism, forgetting about hunger, Yegor again climbs to the top. The ascent is difficult for him. The leg that was damaged yesterday reminds me of myself. In some places, you have to climb sitting on the floor, clinging to the cold of the Northern land with your hands.
And here he is at the top. Something has changed… No, it’s like it was yesterday. But where is the stone inscription? Looking around, Yegor suddenly discovers something else, much more attractive to him… the Beach, along the coast of the entire island in a gray stripe, it is full of these stones, as if arriving again and again with each wave from the depths of the sea.
Yegor decides to escape from the island…

Storm

“Run away from here, run away, run away…” Yegor thinks to himself, breaking down. But as the sea is all around, not a living soul, not even the other shore, and who knows at what distance. “What should I do? What to do? Swimming in the North sea is crazy, but what other options are there?» Then he sees the boards lying randomly on the shore. “What if we make a raft out of them? Should be enough… And you can tie at least a rope from the set or rags, not so important. Maybe this is my chance!»
All day long, he builds a raft out of wooden planks found on the beach that were once parts of a lost ship. One of them fits under the oar. He no longer feels any hunger or pain in his leg, only an infinitely deep desire to move away… the Raft is small and looks unreliable, but he is willing to risk it… Just to get off this damned island.
He walks towards the water, dragging the raft behind him. Goes into the water, but what is it? Water escapes from under your feet…
The sea recedes, the tide ebbs everywhere, exposing thousands and thousands of round stones. They slowly start to shake and move. The water is gone now to the horizon only stones, now it is a sea of stones, living stones. It seethes, spreading waves that rush up and quickly fall down, hiding Yegor under its mass. And now the whole island is littered with these rocky spheres. They hide it completely.
Water reappears on the horizon. The sea returns. Streams of water slowly flow through the already calmed stones, followed by waves. Gradually, they hide the rocks and what until recently was their island. Now there are only spontaneously walking waves of the North sea and the winds that drive them.

What do you think?

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

GIPHY App Key not set. Please check settings

Eva Lianou Petropoulou

I do not want war, I want peace