in

NHỮNG BÀI THƠ HAY THÁNG TƯ

Dưới cái nắng oi ả tháng Tư, những cơn mưa bất chợt, một làn gió nhẹ nhàng xua đi cái nóng hừng hực của mùa hè, tháng Tư là khoảnh khắc của sự giao thoa – giữa quá khứ và hiện tại, giữa những mảnh ký ức rơi rớt và những khát khao chưa trọn vẹn. Mỗi câu thơ trong chùm thơ này đều như một nhịp thở của tháng Tư, mang đến cho ta những cảm xúc dung dị nhưng đầy chân thành. Câu chuyện của cha tôi lên rừng, của những đêm Sài Gòn lạ mà quen, hay những bước chân lang thang qua phố xá, tất cả đều khắc khoải trong lòng những người tìm kiếm một chút gì đó sót lại của thời gian. Từ những suy tư trong, những tiếc nuối về những mùa hoa rơi, cho đến những giọt mưa nhẹ nhàng rơi trên mái tóc người xưa, tất cả hòa quyện lại thành một bài ca của những hồi tưởng, những nỗi nhớ da diết về một thời đã qua nhưng chưa bao giờ vơi cạn. Những bài thơ ấy không chỉ là sự thể hiện của một thời, mà còn là tiếng lòng của những con người đã sống, đã yêu, đã hờn trách và mơ ước. Mỗi vần thơ là một nhịp đập trái tim của người viết, là sự lắng đọng sau những năm tháng miệt mài đi tìm ý nghĩa trong đời. Tháng Tư ấy, có thể chỉ là những bước chân mệt mỏi trên con đường dài, nhưng cũng có thể là những khát khao không bao giờ nguôi ngoai, là tiếng thở dài giữa mùa mưa. Nhìn vào những con chữ ấy, ta như được quay lại những khoảnh khắc tưởng chừng đã mất đi từ lâu. Tháng Tư hiện lên trong những gam màu khác nhau, từ sự nhẹ nhàng của buổi chiều tắt nắng, đến sự dữ dội của những cơn mưa bất chợt. Có những giọt mưa lấp lánh, có những nỗi nhớ vỡ òa trong lòng người, nhưng tất cả đều hướng về một điều chung – là sự lắng đọng về cuộc sống, tình yêu, và thời gian. Dù là câu chuyện về những con người đi tìm ánh sáng trong bóng tối, hay chỉ là những dòng hồi tưởng về một quá khứ đã xa, những bài thơ này đều chứa đựng một vẻ đẹp giản dị nhưng sâu sắc, như những bước đi nhẹ nhàng trong mùa Tư đầy ắp hương sắc, đầy đặn cảm xúc. Và khi ta đặt mình vào từng câu chữ ấy, có lẽ sẽ tìm thấy một chút gì đó của chính mình, của những khát vọng mãi còn ấp ủ, của những hoài niệm không thể phai mờ. Xin được giới thiệu với đông đảo bạn đọc chùm thơ hay tháng tư được tuyển chọn kỹ càng. (Võ Thị Như Mai)

ÁNH XẠ
(Duy Phạm)

Ngày cha tôi lên rừng
tôi chập chững tập làm người lớn
người lớn chưa đủ tuổi
một nắng hai sương
rong ruổi bụi đường
tìm miếng cơm manh áo

Ngày cha tôi lên rừng
nhà tôi
mỗi người chén cơm lưng lưng mỗi bữa
lời hứa sách đèn
cất kỹ trong ngăn kéo tuổi thơ
tôi cù bấc cù bơ
tha phương ăn mày từng con chữ.

Ngày cha tôi lên rừng
mái tóc xanh tôi giờ đã thành sương muối
vẫn cặm cụi
mót từng con chữ
ghi lại thành bài thơ
bài thơ không tứ có những con chữ gầy nhom
những con chữ hoang hoải từng đêm

tư lự
đâu biết mình
mang quá khứ…tên tôi !

Ngày cha tôi lên rừng
vàng vội
không kịp gặp vợ con
mẹ tôi gầy mòn
đàn con gầy mòn
khập khiễng dắt nhau đi về cuối con đường hầm
con đường rắc đầy mảnh chai
chằng chịt thép gai và dày đặc loài cây bàn chải
vẫn dọ đẫm tìm
chút ánh xạ ngày mai
may ra… còn sót lại

Đóm sáng cuối đường hầm
hắt lên từ đôi mắt
của
cha tôi.

++++

SÀI GÒN LẠ – QUEN
(Ngọc Yến Huỳnh)

Đêm!
Vỉa hè Sài gòn
Tôi, nhấm nháp ly cà phê đắng.
Nửa vầng trăng cô quạnh
Vướng trên cành
Cao cao…

Sài gòn lạ
Sài gòn quen
Vẫn xôn xao.
Con đường quen, hàng cây quen,
ngọn gió đưa hương phảng phất ngày xưa cũ.
Nơi một thời tôi trú ngụ
Giấc mơ con gái ngọt ngào.

Nơi một thời tôi hái trăng sao
Kết từng trang hạnh phúc
Nơi tôi bỏ lại bóng mình thổn thức
Mối tình thoáng qua.

Sài gòn xa
Sài gòn xa…
Tôi đã thành người lạ!

Nếu Sài gòn không đổi khác
Tôi bây giờ, ra sao…

++++

THƠ 1-2-3
(Nguyễn Hiếu)
Ngày loang nắng anh đi

Giữa trưa ngày đầu tháng tư, nắng ong ong nhưng nhức
Người nối vòng tay, lặng lẽ, buông thõng vòng tay

Bỏ lại tình yêu như thác đổ cùng xót xa thân phận người
Và cả lá cỏ, đá sỏi bốn mùa rơi lệ mắt trần gian
Anh hóa vào anh, anh hóa vào đời, vào thiên thu vũ trụ.

++++

TRỐN TÌM
(Phạm Thanh Nhàn)

Trò chơi trốn tìm ngày xưa thơ dại
Một hai ba chưa dứt đã thấy rồi
Nụ cười thật tươi trên mắt trên môi
Thương nhớ quá một thời vô tư lự…

Tuổi hoa niên trốn tìm trong con chữ
Viết bâng quơ những sợi nhớ sợi thương
Dõi mắt theo tà áo trắng sân trường
Cố tìm gặp trái tim lòng thổn thức…

Mấy mươi năm rồi vẫn còn rạo rực
Khi trốn tìm những cảm giác mông lung
Muốn gặp nhau nhưng e ấp thẹn thùng
Không thấy được đi tìm trong hoài nhớ…

Hè tới rồi rừng sim hoa đua nở
Lòng mê say nhớ một thuở đi tìm
Áo em chìm trong màu tím hoa sim
Anh cố bắt nhưng ngập ngừng để mất…

Em xa rồi tương tư sầu chất ngất
Buồn mênh mang theo màu tím vấn vương
Không cùng nhau đi trên những nẻo đường
Muốn níu lại trò trốn tìm một thuở…

++++

THÁNG TƯ GÁNH NÚI
(Lưu Xông Pha)

Tháng tư gánh núi qua đồi
Có người góp nhặt bồi hồi vu vơ
Hết thời đắp lá nằm mơ
Trống choai cùng với mái tơ quê nghèo

Vui em cứ tuyệt cú mèo
Buồn anh nhập bọn rong bèo dưới ao
Lục bình đuối nước lao xao
Vẫn xanh từng phiến ca dao vào hồn

Chợ chiều tiếp thị hoàng hôn
Chiêng khua bóng tối trống dồn sớm mai
Phương này mưa đổ mòn vai
Ngác ngơ gió loạn vàng bay về trời!

++++


LY CÀ PHÊ THÁNG TƯ

(Sông Thương)

Ta…
bên ly cà phê đắng
Khẽ chạm vào
màu nắng tháng tư
Góc phố thân quen
Vang nốt nhạc mùa thu
Có chiếc lá lẻ loi chiều ngược gió

Ta…
mượn giọt cà phê
Để hòa tan nỗi nhớ
Nghe gió về
chầm chậm phía hoàng hôn
Con đường xưa
nay bỗng thấy buồn hơn
Màu kỷ niệm nhạt dần trên xác lá

Có phải tháng tư
Chia đều về hai nửa
Nửa bên em caphe đắng bờ môi
Nửa bên anh nỗi nhớ mãi xa vời
Thôi ta trả cho nhau về lối cũ

Ừ, con phố chiều nay còn lưu giữ
Hàng cây xanh
vẫn chung bước chung đường
Ta lắng nghe
Lá rụng về miền thương
Và khẽ chạm tháng tư ngày nắng hạ.

++++++

THÁNG TƯ BÌNH ĐỊNH
(Ngô Văn Cư)

Tháng tư Bình Định sân đầy nắng
Góc phố bâng khuâng cánh phượng hồng
Sắp đến mùa thi thôi áo trắng
Tan trường chân sáo cứ lông nhông…

Tháng tư Bình Định đường nhiều bụi
Quán cóc nhâm nhi chuyện bại thành
Bè bạn bao thằng không trở lại
Giật mình cái thuở mộng công danh.

Tháng tư Bình Định trời đầy gió
Gió ở muôn nơi gió đổ về
Gốc rạ chiều vàng khô đợi nước
Nao lòng nhớ mãi một miền quê.

Tháng tư Bình Định chao ôi nhớ
Phố xá chen chân rộn tiếng cười
Lòng bỗng men theo câu hát cũ
Quên đời mình quá tuổi hai mươi.

+++++


HƯƠNG SẮC THÁNG TƯ
(Nguyễn Đức Quận)

tháng tư về qua ngõ
nắng vừa ghé bên hiên
hoa cười môi thắm đỏ
tỏa hương ngát khoe duyên

tháng tư tươi cánh phượng
nắng lên má thêm hồng
bướm nghiêng chao cánh lượn
sân trường rộn bước chân

tháng tư loa kèn gọi
chút mưa tắm mát đời
nụ bung vàng khúc hát
nét kiêu sa rạng ngời

tháng tư hoa gạo rộ
rực lên một góc trời
nắng thở dài góc phố
hội làng nhộn nhịp vui

tháng tư tím hoa ban
tím rơi nhuộm buôn làng
tím tình yêu, mong ước
tím biếc cả chiều hoang

tháng tư bao hương sắc
miền hạ ngập tràn mơ
áo trắng sân trường đợi
một thủa đời ngây ngô

++++

BUÔNG,
BUÔNG BỎ THÔI

(Lê Văn Trước)

Tháng Tư nóng như rang
Tim tím bằng lăng nở
Phượng hồng vừa ghé sang
Chò nâu xoay trong gió

Trong gió nồng hương cỏ
Ta một thời yêu nhau
Nhìn bồ câu nhặt thóc
Giọt mồ hôi tháng Tư
Rơi rơi thời gian khó

Đi qua cánh đồng cỏ
Những nhát cuốc nhọc nhằn
Va vào đá lạnh tanh
Gối đầu lên cán cuốc
Say nồng giấc ngủ trưa

Mưa hạt nhẹ mưa thưa
Hắt đọng trên hóc mắt
Ngọt lịm như giọt mật
Dịu mát nắng tháng Tư

Tháng Tư thời xa xôi
Có con chim sâu nhỏ
Nhặt chữ tập làm thơ
Giữa trưa hè nắng đổ

Gã học trò ngày đó
Những cung bậc cuộc đời
Những cuộc tình dang dở
Bây giờ tuổi bảy mươi

Đôi mắt giờ có đuôi
Đời người qua quá vội
Tự tại cười móm mém
Buông bỏ, buông bỏ thôi.

+++++

THÁNG TƯ HÁT
(Nguyễn Ngọc Hưng)

Tháng Tư mưa rào bất chợt
Mùa khát khao hứng giọt trong lành
Hạt cỏ khô vỗ tay reo khe khẽ
Mơ màng đất trở mình xanh.
Những giọt mưa ban chiều đọng lại
Long lanh cười trên mắt lá trăng non
Tinh nghịch gió rủ nhau chơi tìm trốn
Nô đùa ướt tóc trẻ con.

Làng mạc tháng Tư thanh bình quá
Như lời ru mẹ xửa xưa nào
Nhịp võng đưa ù ơ điệu lý
Hương trầu thoang thoảng vị ca dao.

Chẳng biết nữa, nhờ cơn mưa giải hạn
Hay bàn tay em quá đỗi dịu dàng
Lời ngỏ… nụ hôn… nồng hơi thở
Pha gió nồm mát rượi tâm can…

Tháng Tư hát
Đôi mình như đôi hạt cỏ
Đêm nhẹ nhàng tách vỏ
Trăng xanh!

+++

BẮT ĐẦU
(Trần Thị Cổ Tích)

đã bắt đầu. đêm nghĩ về nhau
phương xa dòng nước có xanh màu
thuyền qua từng nhánh sông lấp lửng
có nhánh riêng nào cho mai sau

đã bắt đầu mơ. bắt đầu mơ
nửa khuya trăng thả một dòng thơ
à ơi ve vuốt hoài thân sóng
sóng rung sóng động sóng vỡ bờ

đã bắt đầu. nhớ một người thôi
nghe chừng hơi thở đốt bờ môi
nghe chừng hương ấm luồn da thịt
gió xoắn về đâu. gió rã rời

đã bắt đầu quên bẵng nỗi buồn
náo nức lưng trời thánh thót chuông
ngày lên trổi khúc kinh cầu nguyện
lộng lẫy trong lòng một tiếng… thương

What do you think?

Written by Vietnampoetry

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

GIPHY App Key not set. Please check settings

POEM BY TRẦN NHUẬN MINH – VIETNAM