in

Poems of Ngô Văn Giá

THE LAST MORNING OF THE YEAR

On the last morning of the year, I visit three ailing friends
The first greets me with a warm embrace
The second lies still, barely awake
The third breathes faintly through an oxygen mask


The first opens a cabinet and brings out a bottle of wine
The second stirs, recognizes me, and calls my name
The third parts his lips, trying to speak


The first says, “Let’s toast to my recovery.”
The second struggles to recall each familiar face
The third drifts into thoughts no one can reach


Among these frail figures in front of me
and the books of theirs I once read
I search for a thread that binds us


Back home
I sip my wine alone
and suddenly, their books begin to stir…

TO HẢI PHÒNG, IN SEARCH OF VĂN CAO


I listen to Văn Cao’s music all the way there
Arriving Hải Phòng without even noticing when
As I ask for directions to my friend’s house
I suddenly realize I’m already on Văn Cao Street


A quiet road
On the city’s outskirts
Thankfully, the outskirts still exist
For within the city, where would silence remain?
Where would Suối Mơ or Thiên Thai still echo?
Even the flock of Viet birds no longer soars over the Opera House
Choosing the open sky above distant fields


Văn Cao, Văn Cao
Does this road still remember
The footsteps of your wandering days?
Hải Phòng leans toward the sea
The flamboyant trees are still green, not yet in bloom.


Văn Cao, Văn Cao
What would you be thinking now?
A glass of wine turning in your hands
The fate of the homeland
Yes, the fate of the homeland
You never entertained small thoughts
And small thoughts could never reach you


What would you be thinking now?
Foreign hands carving up our land
Friendship gates flung wide open
The East Sea struggling for breath
Warships firing into the body of our nation


What would you be thinking now?
Children hunched under the weight of their schoolbags
Dispossessed farmers wandering, lost
Lies, so many lies,
Spoken boldly in grand halls
Shamelessly preached from podiums
Disguised as art


Master
I long to turn back, to drift upstream on the Lô River
“Endless waves of Việt Bắc, vast fields of reeds and corn…”
Perhaps something still remains
For here in the lowlands, one can only suffocate


Alone
With Văn Cao’s music
On Văn Cao Street
Văn Cao…

THIS MORNING


I would like to ask you out for coffee
right now
right away
if only you wouldn’t say no


Do you hear me?
It turns out there’s no one else to call
like this morning,
and so many other mornings


It turns out
we once spoke of everything, from the depths to the skies,
of things that never became anything
just watching the clouds drift
just watching the water flow


It urns out there’s no one else
to share a coffee with this morning


To have someone like that
through endless trials
through unending illusions
only this morning, I realize


you are very far away …

SÁNG CUỐI NĂM

Sáng cuối năm đi thăm ba người bệnh
người thứ nhất bước tới ôm tôi
người thứ hai đang nằm thiêm thiếp
người thứ ba khe khẽ thở oxy

Người thứ nhất vào tủ lấy rượu
người thứ hai bừng tỉnh gọi tên
người thứ ba mấp máy muốn nói

Người thứ nhất bảo: “Uống chén rượu mừng anh giã bệnh”
người thứ hai gắng nhận biết từng khuôn mặt
người thứ ba chẳng rõ nghĩ gì…

Giữa những hình hài người bệnh hôm nay
với những quyển sách của các ông tôi từng đọc
tôi cố gắng tìm một liên hệ

Trở về
nhắp chén một mình
bỗng những quyển sách của các ông nhổm dậy…

Ngày 3/2/2018

VỀ HẢI PHÒNG GẶP VĂN CAO

Suốt dọc đường nghe nhạc Văn Cao
Chạm Hải Phòng khi nào chẳng rõ
Hỏi thăm lối về nhà bạn
Bỗng nhận ra mình đang trên phố Văn Cao

Một con đường rất lặng
Ngoại ô
Cũng may mà còn được ngoại ô
Giữa nội ô làm sao còn tĩnh lặng
Làm sao còn Suối mơ, Thiên Thai
Đàn chim Việt cũng tránh xa đường bay qua đỉnh Nhà hát
Chọn một đường bay thanh sạch cánh đồng

Văn Cao Văn Cao
Con đường này có còn phong dấu
Bàn chân ông ngang dọc một thời
Hải Phòng nghiêng về phía biển
Phượng bây giờ đang xanh

Văn Cao Văn Cao
Ông đang nghĩ gì
Ly rượu xoay trên tay
Sinh mệnh Tổ quốc
Vâng, sinh mệnh Tổ quốc
Văn Cao không quen những ý nghĩ tầm thường
Những ý nghĩ tầm thường không chạm được Văn Cao

Ông đang nghĩ gì
Hàng vạn ngoại nhân đang khai thác thuộc địa
Hữu nghị quan mở toang cửa
Biển đông đang thoi thóp
Chiến hạm đang khạc đạn vào cơ thể Tổ quốc

Ông đang nghĩ gì
Em bé đến trường ba lô gù lưng
Dân mất đất chợ người nháo nhác
Ai ai cũng biết nói dối
Nói dối công khai trước các diễn đàn
Nói dối trên giảng đường
Nói dối núp bóng nghệ thuật

Ông ạ
Kẻ hậu sinh này định một chuyến ngược về sông Lô
“Sóng ngàn Việt Bắc bãi dài lau ngô…”
May chăng còn lại chút gì
Sống ở đồng bằng chết ngạt

Một mình
Với nhạc Văn Cao
Trên phố Văn Cao
Văn Cao…

            Hải Phòng, ngày 6.4.2009

SÁNG NAY
		

anh muốn rủ em đi café
ngay và luôn
ngay và luôn
nếu em không từ chối

em có nghe thấy không
thì ra anh không có ai để có thể gọi
như sáng nay
như nhiều sáng khác

thì ra
chúng mình từng bao nhiêu chuyện dưới bể trên trời
chuyện chẳng thành chuyện
chỉ nhìn mây bay
chỉ trông nước trôi

thì ra anh chẳng có ai 
để café như sáng nay

để có một người như thế
qua bạt ngàn dâu bể
qua trùng trùng phù du
sáng nay 
anh mới nhận ra

em đang ở rất xa…

01/01/2002
VG

What do you think?

Written by Nhu Mai Vo

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

GIPHY App Key not set. Please check settings

Tròn nghĩa vuông tình với thơ ở tuổi 85

Trương Anh Tú và Tour Thơ vào Thế giới Giáo dục