Azam Abidov (A’zam Obid) là một nhà thơ, dịch giả, cây viết truyện ngắn, ca sĩ, tư vấn văn hóa và nhà hoạt động xã hội. Ông sinh ra tại Namangan, Uzbekistan. Ông là tác giả của trên 10 đầu sách thơ và sách dịch, bao gồm các tựa: “Giai điệu châu Á”, “Giấc mơ những bình minh tươi sáng”, “Điều kỳ diệu trên đường”, và “Em bỏ anh trong buồn chán vô chừng”. Ông sáng tác bằng cả tiếng Uzbek và tiếng Anh. Tác phẩm của ông được dịch ra hơn 20 ngôn ngữ khác nhau và xuất bản trên toàn cầu. Ông từng tham gia khóa sáng tác tại Iowa và thực tế sáng tác tại LCB ở Berlin. Azam từng tham gia nhiều Liên hoan thơ quốc tế, Hội thảo sáng tác và các sự kiện văn hóa khắp TG. Ông từng nhận những giải thưởng và bằng chứng nhận cho tác phẩm thơ và các hoạt động văn hóa từ các tổ chức khác nhau tại Mỹ, Âu, Á. Ông là điều phối viên Phong trào thơ TG tại Uzbekistan, là một trong những sáng lập viên của CLB văn hóa, văn học Maysara ở Yudakov và Ngôi nhà Oybek – Bảo tàng ở Taskent. Năm 2018, Azam lần đầu tiên ra mắt chương trình cho Nhà văn, nghệ sĩ nước ngoài lưu trú sáng tác tại Uzbekistan.

Tên tôi là Uzbekistan
(My name is Uzbekistan)
Tôi tiếc cho đất mẹ:
Nơi bất cứ ai – chính phủ hay tư nhân
Đều chờ đợi lời yêu cầu lên tiếng
để thở
Nơi bọn trẻ vẽ bức tranh máy bay,
Nơi phụ nữ và đàn ông
đứng trong chợ bán sức lao động
kiếm tìm chủ thuê mình
để kiếm ổ bánh mỳ,
Nơi người người bàn luận
việc xây nhà, mua đất
và những đám cưới khoa trương,
Nơi những não sáng tạo chết lâm sàng
Nơi chẳng có nổi
một liên hoan thơ quốc tế
một chương trình lưu trú nghệ sĩ
hay tổ chức văn bút cho thi nhân
Nơi những chủ tịch, thị trưởng và quan chức khác
bị bắt vì
hối lộ và tham nhũng
bởi Ông SỰ THẬT đã vạch ra
một giọng điệu chung nhất:
Sự bế tắc.
Bạn sẽ nói đâu mà chẳng vậy
nhưng tôi chẳng ở tất cả các nơi
Tâm hồn tôi, nấm mồ tôi chỉ cư ngụ ở nơi này.
Tôi chơi với ngôn từ:
Mong nó không hèn hạ
Nó lớn lao
Chứa đựng bao nụ hôn ngọt ngào
Ôi biết bao nụ hôn ngọt ngào
Và sau hết –
Cái tên tôi sán lạn
Tên tôi là Uzbekistan
và tôi mong chẳng phải hối tiếc cho chính mình!
Trong giấc mơ tôi
(In my dream)
Tôi là một con cừu đực với cặp sừng cong đẹp đẽ
Dẫu tôi thật quý giá đối với cha tôi
Bịt mắt
Ông thí tôi
Cho những tay tới dự bữa tiệc vui vẻ
Giờ thì nghèo xác
Tôi chẳng thể mua vui cho bữa tiệc năm nay,
Đừng buồn nhé,
Nhà tiên tri an ủi tôi
Và thay mặt tôi mà dâng thí.
Trong giấc mơ tôi
Đàn ông hay đàn bà tất thảy đều ngoan ngoãn
Trẻ con thì háo hức
đệ đơn và dâng hiến
Tất cả chúng ta đều đam mê.
Tôi là đứa con nuôi của nhà tiên tri
Trong giấc mơ
Tất cả chúng ta đều vượt qua kỳ sát hạch của Chúa.
Tình yêu run rẩy
(My trembling love)
Dấn bước tới ánh sáng – một tương lai rạng ngời
Từng bước từng bước
Bạn phải bay qua
hay trượt phía dưới
Ống tẩu lớn – Thủ tục quan liêu.
May mắn thay
Tôi có đôi cánh rộng
trong giấc mơ tôi,
Nhưng mạng sườn tôi gãy thảm:
Rắc!
Luôn luôn bạn có phương án B:
Một cái liếc mắt;
Một mắt;
Một tầm nhìn –
Trong một Uzbekistan mới: Tình yêu run rẩy của tôi.
(Kiều Bích Hậu – dịch từ bản tiếng Anh, từ cuốn sách thơ “my name is UZBEKISTAN” của tác giả A’zam Obid)