Vài nét về tác giả:
Giáo sư – Tiến sĩ khoa học Phùng Đắc Cam Sinh năm 1943 là chuyên gia đầu ngành vi sinh lâm sàng Việt Nam. Ông là tác giả hàng chục cuốn sách chuyên ngành, gần 100 bài báo trên các tạp chí khoa học châu Âu và Mỹ.
Ông là một Nhà khoa học và một Nhà giáo vô cùng tâm huyết với nghề. Ông luôn là một người Thầy mẫu mực được các thế hệ sinh viên kính phục. Song hành với hàng trăm bài báo khoa học, với biết bao công trình nghiên cứu giá trị trên trường quốc tế, là những vần thơ đầy da diết và trữ tình từ thuở đôi mươi.
_________________________
Pro. Dr. Phung Dac Cam
Born in 1943
He is a leading expert in clinical microbiology in Vietnam.
He is the author of dozens of specialized books and nearly 100 articles in European and American scientific journals.
He is a dedicated Scientist and Teacher who is extremely passionate about his profession. He has always been the exemplary teacher admired by generations of students. Alongside hundreds of scientific articles and numerous valuable research projects in the international arena, there are poems full of emotion and lyricism from his early twenties.
Mưa
Mưa xuống không buồn
Vì cơn mưa cuốn bụi trần gian
Anh đã tắm trong cơn mưa tươi mát đó
Em về như ngọn gió
Hong khô thịt da anh
Mưa vẫn rơi gió vẫn thổi
Anh ngủ trong một giấc mơ lành
Ngày mai bình minh
Ngày mai sẽ đến
Anh mong một cơn mưa
Rũ hết buồn chinh chiến
để đón gió lành của em đó em ơi!
Khuya 3/7/73, Compongcham, Cam Pu Chia
The rain
The falling rain was not sad
For it washed away the dust of the living world
I bathed in that fresh rain
You came back like the wind
Drying my skin and body
The rain kept falling and the wind kept still blowing
I slept in a peaceful dream
Believing that tomorrow would bring a new dawn
Tomorrow would indeed come
And I hoped for the rain
To shake off all the sadness of war
to cherish your mild wind, my dear!”
***
Tự sự
Kiến thức bộn bề, khoa học cao siêu
Ta trí mọn tài hèn sao với tới
Thành công hôm nay là từ bao nhiêu thất bại
Từ mồ hôi và xương máu bạn bè
Ta chỉ là một thằng nhà quê
Mò mẫm
Say mê
Giữa rừng sâu rậm rạp.
Nhân dịp được phong giáo sư 10/2004.
Talking to myself
Abundant knowledge, subliminal science
How can I attain all with such low intelligence and talent
Today success arises from many failures
From the sweat and blood of friends
I’m just the country man
Groping
Drivan by passion
In the middle of a deep, dense forest.
On the occasion of being appointed Professor in October 2004
***
Về chốn xưa
Anh đưa em về chốn xưa
18 năm rồi
Hôm nay trở lại
Vẫn con đường xanh dưới nắng vàng tê tái
Dẫn ta đi tới nơi ở ngày nào
Đây ngôi trường con học năm nao
Vẫn thế một màu nâu trầm mặc
Con đường sỏi lao xao
Hàng dương xanh mát mắt
Những ngôi nhà khoe màu bảy sắc
Đưa ta về quá khứ êm trôi
Nhà thờ nhấp nhô
Chợ trung tâm bề bộn
Ly cà phê nô nức ngày hè
Dưới chân cầu bệnh viện Huddinge
Anh đưa em ra bến xe
Đi về Masmos
Từ con đường tháp nước
Đến thảm cỏ vàng hoe
Hai bên rừng cây xanh cổ tích
Ngày xưa đi qua
Nhìn lại hôm nay
Thời gian nghiệt ngã
Nhưng chốn xưa nô nức đón ta về
Như người con về lại thăm quê
Nỗi lòng khôn tả.
Flemmingberg tháng 6/2008.
Back to the old place
I brought you back to the old place
It’s been 18 years
Returning today
The road still green under the light yellow sunshine
Guiding us to where we once lived
Here stands the familiar school, holding many memories
Still the same quiet brown color
The gravel road crunches beneath our feet
Lined by a cool green row of poplar trees
The houses display their seven colors
Taking us back to the peaceful past
With the undulating church in the distance
Amidst the bustling central market
Cups of coffee beckon on summer days
Underneath Huddinge hospital bridge
I led you to the bus station
Bound for Masmos
From the water tower path
To the yellowish grass beyond
In the busy central market
Cups of coffee are enjoyed on summer days,
Under Huddinge hospital bridge
I escorted you to the bus station
Headed for Masmos
From the water tower path
To the yellowish grass
On both sides, there are fairy-tale green forests
Through which we walked in the old days
Looking back today
Time seems cruel
Yet the old place welcomes us back with excitement
Like children returning to their hometown
The indescribable feeling
Flemmingberg June 2008
(Translated into English by Khanh Phuong)
GIPHY App Key not set. Please check settings