in

Thơ tác giả Hussein Habasch (Kurdistan)

Về tác giả

Hussein Habasch là một nhà thơ đến từ Afrin, Kurdistan. Hiện ông đang sinh sống tại thành phố Bonn, Đức. Các bài thơ của ông đã được dịch sang tiếng Anh, Đức, Tây Ban Nha, Pháp, Trung Quốc, Thổ Nhĩ Kỳ, Ba Tư, Albania, Uzbek, Nga, Ý, Bulgaria, Litva, Hungary, Macedonia, Serbia, Ba Lan và Romania. Tác phẩm thơ của ông đã được xuất bản trong nhiều tuyển tập quốc tế. Các cuốn sách của ông bao gồm: Nhấn chìm trong bụi hồng, Những kẻ trốn chạy qua sông Evros, Cao hơn cả khát vọng và Ngon hơn sườn Linh Dương, Ảo mộng với Salim Barakat, Thiên thần bay, No Pasarán (tiếng Tây Ban Nha), Copaci Cu Chef (tiếng Romania), Dos Árboles, và Tiempos de Guerra (tiếng Tây Ban Nha), Cơn sốt của quả mộc qua (tiếng Kurd), Hòa bình cho Afrin, Hòa bình cho Kurdistan (tiếng Anh và Tây Ban Nha), Tuyết Đỏ (tiếng Trung Quốc), Người chết tranh cãi trong hành lang (tiếng Ả Rập), Những cây say (tiếng Kurd) và Sự buồn chán của Bức tượng mệt mỏi (tiếng Kurd). Tác giả đã tham gia nhiều liên hoan thơ quốc tế tại nhiều quốc gia, bao gồm Colombia, Nicaragua, Pháp, Puerto Rico, Mexico, Đức, Romania, Litva, Maroc, Ecuador, El Salvador, Kosovo, Macedonia, Costa Rica, Slovenia, Trung Quốc, Đài Loan và Thành phố New York.

    

Xin lỗi Mẹ!

Là con đây, Hussein Habasch. Xin lỗi Mẹ, bởi những cơn đau chuyển dạ Mẹ đã chịu đựng khi sinh ra con hơn năm mươi năm trước. Xin lỗi Mẹ bởi những nỗi đau con đã gây ra cho Mẹ trong suốt 25 năm con buộc phải rời xa Mẹ. Ôi Mẹ ơi, làm sao mà trái tim nhỏ bé yếu đuối của Mẹ có thể chịu đựng được tất cả nỗi đau này? Sự kiên nhẫn này từ đâu mà có? Con xin lỗi, Mẹ à. Con thay mặt xin lỗi cho những người con trai và con gái vắng mặt của Mẹ. Hai người con trai lưu vong ở Đan Mạch, bốn người ở Đức, một người con trai ở Istanbul, có hai người con gái, một người sống ở rìa nhân loại tại Aleppo, và người còn lại phải sống trong các trại tị nạn ở al-Shahba sau khi nhà của hai người bị chiếm đóng ở Afrin! Và một gia đình lớn, vô gia cư ở mọi nơi. Mẹ à, chúng con, những người con bị lưu vong của Mẹ, xin lỗi Mẹ vì tất cả nỗi đau chúng con đã và đang gây ra cho Mẹ.

(Bonn 2021)

      

Lần tới ở Paris!

Lần tới ở Paris, tôi sẽ không đến Louvre. Tôi sẽ không leo lên tháp Eiffel. Tôi sẽ không ngắm nhìn sông Seine từ trên cao. Tôi sẽ không đi ngang qua cối xay gió Montmartre. Tôi sẽ không kiếm tìm phụ nữ ở Pigalle. Tôi sẽ không lang thang ở Khu Latin. Tôi sẽ không đi bộ trên đại lộ Champs Elysees. Tôi sẽ không nghỉ ngơi trong khu vườn Luxembourg. Tôi sẽ không đứng dưới Khải Hoàn Môn. Tôi sẽ không thưởng thức bữa sáng ở Saint-Michel. Tôi sẽ không ngồi vào bất cứ quán cà phê nào ở Saint-Germain. Tôi sẽ không ghé thăm cung điện Versailles. Tôi sẽ không bắt tay với thằng gù nhà thờ Đức Bà. Lần tới ở Paris. Tôi sẽ bước xuống tàu ngay lập tức. Tôi sẽ mua một bó hoa và đến nghĩa trang Père Lachaise! Tôi sẽ đi đến ngôi mộ của Yilmazz Güney cùng với sự tôn kính lớn. Tôi sẽ đặt bó hoa hồng lên đó và thì thầm hai từ vào tai của vị đạo diễn vĩ đại rằng: “CON ĐƯỜNG” của ông là con đường của tôi, là con đường của chúng ta và chúng ta sẽ không đi chệch hướng khi chúng ta còn sống. Sau đó tôi sẽ rời đi, nghĩ về tất cả những giọt nước mắt từ đôi mắt của các bà mẹ người Kurd xuyên suốt nhiều năm không ngừng rơi.

(Paris năm 2013)

    

Hình xăm!

Cô ấy vén áo lên và nói: Hãy đặt nụ hôn của anh lên rốn của em đi! Ngày hôm sau cô ấy lại vén áo lên và nói: Cảm ơn anh vì hình xăm!

     

Sức khỏe!

Vào sáng sớm, người đàn ông chạy bộ để rèn luyện cơ bắp và giữ gìn sức khỏe.

Vào sáng sớm, người phụ nữ vội vã chạy đi tưới nước cho hoa nở và giữ gìn sức khỏe cho thiên nhiên!

    

Một sinh viên ngữ văn đến từ Vilnius!

Cô ấy đã từng ở đó với mái tóc bay trên sông “Vilnia” giống như một bím tóc treo dưới ánh mặt trời. Cô ấy dang rộng cánh tay mình và ôm lấy quang phổ của thành phố. Cô nhảy múa trên bờ sông, di chuyển nhẹ nhàng như cánh bướm và duyên dáng như loài chim. Cô vui mừng nhảy múa mọi nơi, khiến cả thế giới trở nên duyên dáng như một chú nai vàng và dịu dàng như tiếng thì thầm. Khi cô nói, với chiếc lưỡi nhỏ mang sắc hồng, lời nói của cô trở thành những cây đàn violin và đàn hạc. Khi cô cười, những con cá trên sông vui mừng nhảy lên khỏi mặt nước, hòa nhịp với tiếng cười của cô! Ở mặt khác, “Adam Mickiewicz” vô cùng hạnh phúc khi ngắm nhìn những bông hoa trên chiếc váy của cô và cố gắng sáng tác một bài thơ với đôi mắt nâu của mình. Cộng hòa “Užupis” đã bổ sung thêm vẻ rạng ngời của cô như là một điều khoản mới vào luật pháp của họ. Và tôi đã rất hạnh phúc bên cô ấy! Tôi ôm eo cô, và cùng nhau chúng tôi dạo quanh thành phố, từ quán cà phê này đến quán cà phê khác, từ quán bar này đến quán bar khác. Tôi tự nói với bản thân mình, bây giờ tôi đã biết tại sao Vilnius lại trông đẹp đến vậy! Bây giờ tôi đã biết tại sao nó lại tỏa sáng rực rỡ và quyến rũ đến vậy! Bây giờ tôi đã biết… Vì ở trường đại học của cô ấy có một sinh viên ngữ văn tên là: Yurita!

(Vilnius/ Lithuania năm 2017)

    

Tôi không còn yêu em nữa!

Tôi không còn yêu em nữa!

Nhưng tôi không hiểu tại sao mỗi lần tôi đến quán cà phê nơi chúng ta từng hẹn hò, tôi lại đem theo một bông hồng đỏ và gọi hai tách cà phê?

    

Tôi không còn yêu em nữa!

Nhưng tôi không hiểu tại sao mỗi khi tôi đi dạo, đôi chân tôi lại đưa tôi đến nơi chúng ta từng cùng nhau đi dạo? 

    

Tôi không còn yêu em nữa!

Nhưng tôi không hiểu tại sao mỗi khi tôi nói chuyện với một người phụ nữ khác, tôi lại nhầm lẫn gọi cô ấy bằng tên của em. 

   

Tôi không còn yêu em nữa!

Nhưng tôi không hiểu tại sao mỗi khi tôi ngắm sao đêm, đôi mắt tôi chỉ sáng lên với ngôi sao của em?

   

Tôi không còn yêu em nữa!

Nhưng tôi không hiểu tại sao cuộc sống, thế giới và cả vũ trụ này đều đang đẩy tôi về phía em?!

(Bonn 2022)

   

Ở trường học của Aristotle

Ở nơi đây, những quả sung nứt vỏ nằm phơi mình dưới ánh nắng chói chang, mang lại cho tầm nhìn của một nhà triết học hương vị của sự chiêm nghiệm và trí tuệ. Ở nơi đây và trên giảng đường của ngôi trường, có một nhà triết học đang nhéo tai cậu học trò đáng thương của mình, cậu bé Alexander, rồi chậm rãi dạy cậu con đường khó khăn của cuộc sống và cách để hiểu được chúng! Cậu bé sử dụng trí tuệ thông minh và nhạy bén của mình để lắng nghe tất cả những điều ông nói, không để bất kỳ điều gì lọt khỏi đôi tai nhỏ bé của mình. Ở nơi đây, quả óc chó rơi thành một đống, những con sóc nhanh nhảu nhặt rồi nhét đầy khoang miệng chúng cũng như nhà triết học tạo ra những ý tưởng mới mẻ. Ở nơi đây, bậc thầy vĩ đại đang tiến gần hơi tới tuổi già và lý luận triết học đang ngày càng phát triển và mở rộng. Cậu bé đang dần lớn lên và lòng tham lam trong trí tưởng tượng của cậu ngày càng mạnh mẽ. Ở nơi đây, cây cối, chim chóc, dòng sông và hang động đều học được kỹ năng triết học từ vị nhà triết học vĩ đại. Ở nơi đây, một ngày nọ nhà triết học biến mất trong khi cậu bé đã có thể cưỡi ngựa rời đi, trở thành một chiến binh dũng cảm, đi khắp mọi nơi và ai ai cũng gọi cậu là Alexander Đại Đế. Ở nơi đây, những quả sung vẫn còn nứt vỏ… Những con sóc vẫn nhanh nhảu nhặt những quả óc chó như trước, nhưng lại chẳng còn bậc thầy hay học trò nữa. Ở nơi đây, hương thơm của sự khôn ngoan, triết học, chiêm nghiệm và kiến thức vẫn lan toả từ miệng hang và giảng đường bằng đá của ngôi trường, nơi giờ đây đã bị cỏ dại phủ kín! Ở nơi đây, tôi nghĩ mình đã nghỉ hưu từ lâu, học “Nghệ thuật Thơ ca” từ bậc thầy vĩ đại như chưa bao giờ được học trước đây, và diễn giải lại bài thơ về sự tồn tại và thế giới của mình!

(Hy Lạp năm 2023)

    

Tôi phải giải thích thế nào…?

Tôi phải giải thích thế nào cho một người phụ nữ ở xứ sở có nhiều ngựa, núi đồi, hồ và hương hoa huệ rằng tôi yêu ngựa, yêu núi, yêu hồ và hương hoa huệ, nhưng tôi yêu cô ấy còn hơn cả ngựa, núi, hồ và hương hoa huệ?

Tôi phải giải thích thế nào với cô ấy, rằng một sợi chỉ nhỏ từ chiếc áo khoác đỏ nhạt mà cô ấy mặc có thể biến nơi đây thành một cánh đồng hoa phong lữ vô tận, rằng một nụ cười nhẹ nhàng xuất hiện trên khuôn mặt cô ấy đủ để làm cho hoa anh đào nở rộ trên vai và vòng tay các thành phố?

Tôi phải giải thích thế nào với cô ấy, rằng vẻ duyên dáng của cô ấy đủ để khiến những người đàn ông từ các lục địa phải quay về phía cô, rằng bước đi của cô đủ để làm cho các con đường và ngõ hẻm thay đổi theo hướng đi của cô?

Tôi phải giải thích thế nào với cô ấy, rằng sự nhanh nhẹn của cô ấy mang lại nguồn năng lượng lớn cho đôi cánh bướm và chim, rằng sự quyến rũ của cô mở ra tầm nhìn trong đôi mắt của người mù trên khắp không gian của đất trời.

Tôi phải giải thích thế nào với cô ấy, rằng kim cương, ngọc lục bảo, ngọc lam, hổ phách, mã não và ngọc bích chẳng là gì trừ khi chúng chạm vào phần cổ mịn màng của cô, rằng bầu trời mang đến các ngôi sao, mặt trăng, và thiên hà đến gần cô để lấy ánh sáng rực rỡ từ cô?

Tôi phải giải thích thế nào với cô ấy, rằng sự xuất hiện của cô là sự sống, sự ra đi là tra tấn, vắng mặt là chết chóc?

Tôi phải giải thích thế nào với cô ấy, rằng sông Rhine đã ngừng chảy khi nó nhìn thấy cô, và mục tiêu của nó là được chạm vào làn da mịn màng phần bụng hay giữa hai đôi chân của cô?

Tôi phải giải thích thế nào với cô ấy, rằng những bông hồng muốn trở thành chiếc mũ đội trên đầu cô, làn sương của nước hoa muốn chạm vào nơi da sau tai cô, và các dòng suối mềm mại như mái tóc của cô.

Tôi phải giải thích thế nào với cô ấy, rằng chiếc nhẫn trên ngón tay cô còn quan trọng hơn chiếc nhẫn của Solomon, rằng những chiếc vòng tay trên cổ tay cô đẹp hơn tất cả những chiếc vòng tay mà Cleopatra từng đeo, và rằng chiếc còng cổ mà cô đeo còn quý giá hơn tất cả những chiếc vòng cổ của Nefertiti, Semiramis, Zenobia, và tất cả các nữ hoàng, ở cả quá khứ và hiện tại?

Tôi phải giải thích thế nào với cô ấy, rằng hơi thở của cô ấy là một bài thơ đẹp hơn tất cả những bài thơ tình yêu của Pushkin, rằng sự mê man của cô còn tuyệt vời hơn cả cuốn tiểu thuyết “Jamila” của Chinghiz Aimatov, và rằng cử động của đôi tay cô ấy còn thu hút hơn tất cả các vở kịch của Euripides, Aeschylus, và Sophocles?

Tôi phải giải thích thế nào với cô ấy, rằng vóc dáng của cô là một ngọn hải đăng, hay một ngọn tháp khắc chữ chỉ những người biết bí mật của thiên thần mới có thể giải mã, rằng trái tim của cô là chốt an toàn cho sự tiếp diễn của tình yêu và ngày càng đề cao những vấn đề của thế giới với nó, và rằng linh hồn của cô ban cho thiên nhiên sự ngọt ngào, duyên dáng và vẻ đẹp hùng vĩ?

Tôi phải giải thích thế nào với cô ấy, rằng tôi yêu cô ấy mà không phải nói rằng tôi yêu cô ấy, rằng cô ấy sẽ ở lại trong trái tim, tâm trí, linh hồn và cuộc sống tôi, và sẽ không bảo giờ rời xa?

Phải làm sao…?

(Bonn năm 2023)

    

Vicente Rodriguez Nietzsche

(Bài thơ từ Puerto Rico)

Tôi sẽ gọi quê hương bạn là chiếc bình rượu và những bài thơ là kho tàng tình yêu. Tôi sẽ gọi con đường bạn bước đi là con đường hoa hồng và bước chân của bạn là những bước chân của thiên thần. Tôi sẽ gọi tiếng thì thầm của bạn là tiếng sáo và lời nói của bạn là đàn bồ câu. Tôi sẽ gọi đất nước của bạn là mặt trời rực rỡ, thủ đô là ánh sáng, những khu vườn là nơi trú ẩn của mây và những ngôi nhà là nốt nhạc và đàn guitar. Bạn của tôi, người bạn thơ vĩ đại của tôi. Hãy đến đây, tôi sẽ trao cho bạn một nắm đất từ vùng đất thiêng của Kurdistan và tôi sẽ nhận từ bạn một nắm đất từ vùng đất thiêng Puerto Rico. Bạn sẽ nắm giữ trái ở Kurdistan, và tôi sẽ nắm giữ trái tim ở Puerto Rico. Tôi sẽ trồng trong trái tim tôi cây đại thụ của thơ ca, còn bạn sẽ trồng gì trong trái tim mình, hỡi người bạn của tôi? Hãy nói với tôi để ngọn lửa của thơ ca không lụi tàn trên thế giới và để cuộc sống, với những bài thơ của bạn trở nên đẹp đẽ hơn. Hãy luôn mạnh khoẻ và đừng quên nói với tôi ở một giấc mơ khác, bạn sẽ trồng gì trong trái tim mình?

(Bonn năm 2022)

   

Cú Sarapiqui

Tại khách sạn “Bamboo”, căn phòng của tôi nằm sâu trong rừng, tôi đang ngắm nhìn những hàng cây bao quanh mình và lắng nghe tiếng xào xạc từ chúng, lắng nghe tiếng dế, côn trùng, chim, khỉ và những loài động vật khác mà tôi không thể phân biệt được đâu là tiếng kêu của chúng. Tôi mở cánh cửa ban công để hít thở chút không khí trong lạnh, bỗng tôi thấy một con cú khổng lồ với đôi mắt màu hạt dẻ đang đậu trên cái cây ngay trước mặt tôi! Đột nhiên, nó nhìn chằm chằm vào tôi với ánh mắt tập trung như thể muốn hỏi tôi rằng: “Bạn đang làm gì ở đây, hỡi người lạ kia? Ai đã đưa bạn đến đây? Bạn là ai?” Tôi lùi lại một bước, có lẽ vì kinh ngạc trước những câu hỏi của nó. Con cú nhìn chằm chằm tôi khiến tôi đứng im tại chỗ, ngập ngừng, rồi tôi vẫy tay chào nó.

Nhưng nó chẳng quan tâm, cũng chẳng dịch chuyển và vẫn không rời mắt khỏi tôi dù chỉ một khoảnh khắc! Tôi lấy điện thoại ra và chụp ảnh nó. Nó vẫn vậy, không di chuyển và không rời mắt khỏi tôi! Tôi đóng cửa ban công lại, để rèm như vậy. Tôi đi ra ngoài để giải thoát mình khỏi sự áp lực mà đôi mắt của con cú dành cho tôi và những câu hỏi đang chạy trong đầu nó. Trở lại phòng ngay trước khi mặt trời lặn, tôi mở cửa ban công, và con cú vẫn ở vị trí cũ với ánh mắt nhìn chằm chằm giống trước, nó vẫn to lớn như vậy, và không di chuyển một chút nào! Tôi nhanh chóng đóng cửa và kéo rèm lại, tôi cũng không biết tại sao mình lại làm như vậy! Câu hỏi ám ảnh trong trí tưởng tượng của tôi bây giờ là con cú Sarapiquí có phải là một điềm gở? Hay con cú này chính là sự bình yên và thanh thản trong khu rừng đầy sự hoang dã?

(Sarapiquí/Costa Rica
Tháng 11 năm 2022)

   

Tại quán cà phê Camus ở Bonn

Người bạn của tôi, nhà thơ Rolf Doppenberg và tôi bước vào quán cà phê Camus.

Quán cà phê nằm ở trung tâm của khu phố cổ Bonn.

Quán cà phê gợi nhớ tôi về huyền thoại “Huyền thoại Sisyphus

Tôi chính là Sisyphus, đang gánh vác hòn đá trên lưng, Albert!

Tôi nhớ tới “Dịch hạch

Dịch hạch của chế độ bạo tàn giết chết dân tộc tôi, Albert!

Tôi nhớ đến “Caligula

Bốn Caligula đẫm máu đang chiếm giữ quê hương tôi, Albert!

Tôi nhớ đến “Người xa lạ

Tôi là kẻ xa lạ ở khắp mọi nơi, Albert!

   

Quanh chiếc bàn tròn, tôi đang bay bổng trong giấc mơ

Trong khi người bạn của tôi, đang nói

Về điều kiện viết lách, công việc và nỗi buồn.

   

Một túi vải treo trên tường

Có dòng chữ “Shakespeare and Company” viết trên đó.

Chiếc túi đó ngẫu nhiên đưa tới đến với Paris

Nhiều năm trước, một nhà thơ Colombia và tôi lang thang ở Khu Latin

Rồi chúng tôi đi qua cửa hàng sách cũ, nhà thơ ngắm nhìn và nở một tràng cười

Cùng với Nhà thờ Đức Bà vĩ đại

Từ đó tôi đã mua cuốn sách “Howl” của Allen Ginsberg

Và hai bức chân dung đen trắng, một trong số đó là của jack Kerouac

Và bức còn lại của một nhà thơ điên khác tên là Arthur Rimbaud:

Người đàn ông cùng ngọn gió dưới gót chân.”

   

Tôi nhìn lên góc xa nhất của trần nhà

Tôi thấy Louis Armstrong đang có buổi lễ hội âm nhạc tuyệt vời

Và tự mình chơi cây kèn trumpet thần thánh,

Nó trở thành đôi cánh bướm và ánh hào quang của thiên thần trong tay ông

Và rồi ông cất tiếng hát ba bài hát đẹp nhất của mình:

What a Wonderful World”.

Sau đó, ông tiếp tục hát bài hát:

It’s been a long, long time”, trong đó ông nói:

Hôn tôi một lần

Rồi, hôn tôi hai lần

Rồi, hôn tôi lại lần nữa
Đã lâu lắm rồi.”

Và ông kết thúc bằng bài hát:

A Kiss to Build a Dream On”.

   

Gần chiếc bàn cuối cùng, là ca sĩ huyền thoại dòng nhạc jazz Billie Holiday

Đang hát “Lady Sings the Blues

Rồi tiếp sau đó là bài hát mang đầy sự tức giận và bất phục tùng của bà:

Strange Fruit”.

Đột nhiên tôi tự hỏi: Liệu người ca sĩ huyền thoại chết do tuổi già hay do bà bị giết?

Một nỗi buồn, một nỗi buồn kì lạ

Như một loại trái cây độc lạ xâm chiếm và sinh sống trong con người tôi.

   

Kế bên là một ca sĩ huyền thoại

Nghệ sĩ saxophone tài năng Charlie Parker “Yardbird

Đang bận rộn điều chỉnh thế giới trên nhạc cụ của mình

Để tổ chức một bữa tiệc hoành tráng vinh danh thế giới này

Một thế giới đang thu hẹp và phai mờ mỗi ngày!

   

Phía bên trên, cùng hàng bên cạnh Camus,

Chúng ta thấy Kafka đang đứng như một đài tưởng niệm

Cho những ngôi mộ của tất cả những người bị khuất phục trên thế giới này.

Với đôi mắt thờ ơ nhắc nhở bạn về một số phận giống với “Gregor Samsa”.

Tất cả chúng ta đều trở thành Gregor Samsa tại bữa tiệc hóa trang được gọi là Thế giới,

Nhưng chúng ta lại không dám nhìn mình trong gương cho đến khi tự nhìn thấy bản thân.

   

Còn về việc Toni Morrison đến

Từ Ohio để giải quyết giữa Kafka và Beckett như thế nào?

Bà đưa ra một câu trả lời nhanh chóng: Tôi đến để kể cho bạn nghe về “The Bluest Eye

Và ôm bạn bằng “Song of Solomon

Rồi bà buồn bã, bà nói với tôi: Ôi Kurd, bạn là người Phi Đen hơn tất cả chúng tôi.

Tôi hiểu ý bà muốn nói là gì.

Tôi cúi đầu trước bà và hôn lên trán bà với hai dòng nước mắt chảy dài. 

   

Ở góc xa bên cạnh Toni,

Samuel Beckett cau mày như thể ông vừa bước ra từ một trong những vở kịch phi lý của mình.

Ông đang vô vọng chờ đợi sự trở lại của Godot, người sẽ không bao giờ xuất hiện!

Thật là thất vọng… Thật là thất vọng, đồng chí Samuel?

   

Phía bên trên là một thư viện nhỏ, có ánh sáng tỏa ra một cách diệu kỳ!

Tôi thấy người bạn của nhà thơ đang liếc mắt về phía ánh sáng khi nói chuyện.

Marilyn Monroe đang ở đó, chiếu sáng chúng tôi và cả cuộc đời chúng tôi!

Rồi cô ấy đi vào nơi cô độc của mình, châm một điếu thuốc

Và viết trong bóng tối những mảnh đời của mình,

   

Từ cửa sổ, Frida Kahlo đang ngó nhìn chúng tôi.

Nhanh chóng và không ngừng nghỉ, cô ấy họa mọi thứ.

Cô không biết rằng suốt cuộc đời mình,

Cô chỉ vẽ những nỗi đau của thân thể mảnh mai,

Những vết sẹo của tâm hồn không bao giờ lành

Và những gian truân trong sự tồn tại của mình.

Tôi hỏi cô: Frida, tại sao bạn lại vẽ nhanh như thế, bạn đang vội chuyện gì sao?

Cô trả lời: 1 – Morphine!

                  2 – Tôi cảm thấy như mình sẽ ra đi sớm.

    

Còn về Salvador Dali

Ông nhìn Frida từ cửa sổ đối diện với ánh mắt ghen tị.

Ông vẽ các nhà thơ như những con ngựa hoang,

Người phục vụ như “Leda Atomica”,

Những vị khách của quán cà phê như những mặt trời tỏa sáng từ quả trứng,

Chủ quán cà phê với bộ râu như bộ râu của ông

Và quán cà phê như một chiếc xe buýt đi trên con đường cao tốc của trí tưởng tượng.

   

Cuối cùng, chúng tôi gấp lại lời nói, giấy tờ và sách của mình.

Chúng tôi đứng dậy, nhưng tôi không rõ liệu chúng tôi là những con ngựa hoang hay là những nhà thơ hoang dã?

Rồi chúng tôi ra ngoài.

Ở cửa, một vũ công ballet chia tay chúng tôi bằng một điệu nhảy trắng tinh khiết thật giống như thiên nga.

Chúng tôi cảm ơn cô ấy và mỗi người chúng tôi đi vào trạng thái của những giấc mơ

và những giấc mơ của những bài thơ điên rồ.

(Bonn – Tháng 01 năm 2022)

   

Tôi sẽ sớm đến Havana!

Tôi sẽ sớm đến Havana, Giselle

Bạn có muốn thứ gì ở đây không?

Có, tôi muốn một viên đá, một viên đá nhỏ, đã được dòng sông và suối của đất nước mài nhẵn!

Một viên đá giống như ánh sáng lấp lánh trong đôi mắt bạn và mang màu sắc của trái tim bạn

Một viên đá mà tôi sẽ trưng bày trước ban công ven biển ở Havana, và tôi sẽ nói với nó rằng đây là viên đá của nhà thơ và sự kinh ngạc về trí tưởng tượng của ông.

Đây là viên đá của nhà thơ và ý nghĩa về sự tồn tại của ông.

Đây là viên đá của nhà thơ, ôi những con sóng vỗ và những con cá vui tươi.

Đây là viên đá của nhà thơ, ôi những bọt trắng và những con tàu lắc lư như cô dâu trên mặt nước trong xanh.

   

Ôi Giselle

Ôi, bạn thân yêu của tôi ơi

Bạn đã vô tình mở ra nhiều vết thương trong trái tim tôi!

Những vết thương đã ngủ yên và tôi đã cố gắng đặt chúng vào quên lãng.

Những vết thương sâu đang đè nặng lên trái tim tôi và gần như biến nó thành từng mảnh vụn từ những áp lực

Làm sao tôi có thể mang cho bạn một viên đá từ quê hương tôi, khi mà quê hương tôi bị hủy diệt mỗi giờ, mỗi ngày, mỗi tháng và mỗi năm mà không ai quan tâm đến điều đó!

Làm sao tôi có thể mang cho bạn từ quê hương tôi, khi cuộc lưu vong khắc nghiệt này suốt ba mươi năm đã đè nặng như một hòn đá lớn trên lồng ngực khiến tôi nghẹt thở?

Làm sao tôi có thể mang cho bạn, bạn tôi ơi, khi điều không thể là không thể?!

Nhưng hãy để tôi suy nghĩ thêm một lúc và tìm ra giải pháp!

Đúng vậy, tôi sẽ mang cho bạn một viên đá nhỏ, được mài nhẵn bởi dòng sông và suối ở nơi lưu vong!

Một viên đá sắc màu, tôi sẽ lấy từ sông Rhine tựa như một viên ngọc, và tôi sẽ thêm một viên đá khác nữa, và mài nhẵn nó bằng nhịp đập trái tim tôi!

Đúng vậy, tôi sẽ mang cho bạn một viên đá, nó sẽ cảm nhận sự lưu vong mà tôi vẫn đang cảm nhận, nhưng khi nó ngồi trong lòng bạn, nó sẽ được an ủi và dịu bớt đi nỗi đau của sự lưu vong trong tâm hồn và trái tim nó. 

    

Ôi Giselle

Tôi quên chưa nói với bạn rằng, người bạn Bayan của tôi đã đi nghỉ dưỡng ở Kurdistan

Tôi đã nhờ cô ấy mang cho tôi một viên đá từ quê hương của chính tôi, giống như bạn đã nhờ tôi vậy.

Một viên đá giống như viên tôi đã mang cho bạn từ nơi đây

Nhưng không phải là một viên đá được dòng sông và suối của nơi lưu vong mài nhẵn

Mà là được mài nhẵn bởi dòng sông và suối ở Kurdistan

Một viên đá như ánh sáng trong đôi mắt của tôi và mang màu sắc của trái tim tôi.

Một viên đá tôi sẽ giữ lấy như một người bạn trung thành

Tôi tin tưởng nó và nó tin tưởng tôi

Một viên đá quý hơn tất cả loại đá quý

Một viên đá sẽ mãi đồng hành cùng tôi trong cuộc lưu vong này!

    

Ôi Giselle

Tôi quên chưa nói với bạn một điều

Rằng tôi đã mang viên đá từ Havana về

Một viên đá được mài nhẵn bởi những dòng sông trong trái tim bạn và sự ấm áp từ biển cả.

Một viên đá, nếu tôi chạm vào nó, tôi sẽ nhớ tới những bậc vỉa hè ở Havana, được đắp từng viên đá.

Một viên đá có nhiều vết tàn nhan trên khuôn mặt và nốt ruồi trên cằm

Một viên đá có thể đã từng là viên ngọc mà Jose Marti đánh mất để nhà thơ người Kurd tìm thấy và mang đến nơi lưu vong ở Đức.

Một viên đá sẽ nằm cạnh viên đá mà bạn tôi, Bayan, mang từ Kurdistan

Và cả hai sẽ an ủi cho sự đơn độc lâu dài, cũng như sự lưu vong cho đến cuối đời của tôi.

(Havana năm 2023)

   

Người chú của tôi, Hussein

Khi tôi được sinh ra,

Cha tôi đặt tên tôi theo tên của anh trai ông

Hussein – người đã bị một đoàn tàu cán qua

Khi đang băng qua thành phố Aleppo với tốc độ như tia chớp!

Nhiều câu chuyện đã được kể về cái chết của ông.

Có người nói rằng ông tuyệt vọng đến mức

Đã lao mình dưới bánh xe của đoàn tàu.

Có người kể về một thế lực thiêng liêng nào đó không thể diễn tả

Đã đẩy ông về phía đường ray

Khi đoàn tàu băng qua, và điều gì đến cũng phải đến

Ở một câu chuyện khác cho rằng ông đang theo đuổi một người phụ nữ.

Ông đã yêu say đắm người phụ nữ đó đến mức

Không nhìn thấy gì ngoài cô ấy,

Và đoàn tàu đã cán qua ông khi ông đang theo đuổi tình yêu của mình,

Người đang ở phía bên kia đường ray.

Nhiều lời kể và câu chuyện đã được kể ra,

Nhưng sự thật về câu chuyện sáng như ban ngày, là người chú của tôi

Hussein đã bị một đoàn tàu cán qua

Khi băng qua thành phố Aleppo với tốc độ như tia chớp,

Và trong khoảnh khắc đó sự sống của ông đã ra đi mãi mãi.

Điều tôi không hiểu là tại sao mỗi khi tôi thấy một đoàn tàu đang chạy,

Tôi lại chạy đến với nó, như thể có một phép thuật bí ẩn

Mà tôi không thể kiểm soát đang đẩy tôi mạnh mẽ về phía đó.

Thật sự tại sao…?

(Bonn năm 2023)

(JyKhanh chuyển ngữ từ bản tiếng Anh)

What do you think?

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

GIPHY App Key not set. Please check settings

Điều trị ung thư đặc hiệu phổ hẹp có tín hiệu khả quan?

Điểm sáng SaVipharm trong Hợp tác quốc tế: Bước tiến mới với Tập đoàn GSK