Vài nét về tác giả:
MURAT YURDAKUL sinh ra ở Adana, Thổ Nhĩ Kỳ (1983). Anh tốt nghiệp Đại học Anadolu, khoa Quản trị kinh doanh bằng tiếng Anh. Những bài thơ, truyện ngắn và bản dịch của anh đã được đăng trên nhiều tạp chí khác nhau. Anh được vinh danh là dịch giả xuất sắc nhất trên Tạp chí Dịch thơ Hiện đại của Anh (2018). Anh được trao Giải thưởng thơ Premio Vitruvio quốc tế lần thứ XIII tại Ý (2018) và được trao Giải thưởng Truyện văn học quốc tế Città Del Galateo lần VI tại Ý (2018). Đồng thời đạt Giải 3 về Giải thưởng Văn học Homeros (2020). Bên cạnh đó, anh cũng được trao Giải thưởng Dịch giả Quốc tế của Năm (2022) từ Ban Điều hành Quốc tế của Trung tâm Nghiên cứu và Dịch thuật Thơ IPTRC tại Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa. Tại Bắc Kinh, anh đã được Viện Văn hóa Bắc Kinh [Học viện Văn học Nghệ thuật] mời tham dự Giải thưởng Quốc tế 2023 cho truyện “Cúp Zheng Nian” (2023).
Xin giới thiệu chùm thơ của tác giả:
Triết lý về sự cô đơn của bản nhạc Adagio
giọt sương chạm vào ta, nó cũng chạm vào bạn
nỗi đau của bạn
tôi biết, những giọt mưa che phủ mặt đất, che phủ chúng ta
tôi muốn nói thay lời của bạn
về nơi có nỗi đau sinh ra
đây là thời đại đã giết chết chính những đứa con trai của mình
tôi biết, mùa đông giá lạnh đã hình thành nên chính tôi
Tôi xoay xở sao cho có thể tồn tại giữa hai nơi cùng một lúc
ba lần tôi cúi xuống giếng
ba lần tôi cắm mặt xuống đất
để mong làm người
sống
trong
sự
cô
đơn
mái nhà che chở tuổi thơ tôi đã bị phá vỡ
Ngọn núi che phủ bởi tuyết băng
chẳng có chiếc ghế tựa lưng
không có ngôn từ để tụng ca mùa xuân
nhưng tôi đã nhờ cậy Vị cận thần đến vùng nước có mùi hoa hồng
ở đó có mùa xuân
Bao nhiêu mùa đã qua đi
tôi thì thầm tên bạn cùng giọt nước
tôi biết làn da này đã bị xước xác từ tuổi ấu thơ
băng tuyết là một gánh nặng cho ngọn núi
mùa đông giá lạnh
ai có thể quên đi mình từng bị tổn thương
tôi xin lỗi những viên đá mà tên mình chưa kịp viết lên đó
tôi đã quên ước mơ khát vọng
quên rằng tuyết rơi trên chiếc gối đêm nằm
Bây giờ việc cần làm
là phải tìm một bậc thầy để loại bỏ điều xấu xa chết người
sự thối rữa trong tôi
trong cái gạt tàn
điếu thuốc chưa cháy…
những chiếc cốc trống rỗng
lặng thinh
có lửa có muối nhưng thiếu bông hoa xếp cánh ngây thơ
Dù tôi có nói với bạn bao nhiêu
thì vẫn chẳng thể lột tả hết, tôi biết
tối nay, mọi người lướt nhanh qua cửa sổ
con đường đó rất hẹp,
những người đó không thích hợp với sự cô đơn
âm nhạc đó
mặt trời đó
cái cây đó
tâm trí của cậu bé đó… luôn luôn có lửa.
Hỡi trái đất,
tôi chôn cái chết bên trong tôi ở sân sau nhà bạn!
hãy tìm cho tôi một sợi mi mắt không bao giờ ướt
trái tim tôi chẳng thể thích hợp với thế giới này
đời tôi là hạt cát!
tôi chào thế giới bằng đôi mắt sẵn sàng mỉm cười.
khi đối mặt với cuộc đời
trái tim tôi đập những nhịp trái ngược nhau
bông hoa không nở trên nấm mộ cô đơn
con người … bây giờ là một vết thương trên khuôn mặt của thế giới!
Tin tôi đi, những đứa trẻ mệt mỏi sẽ không giữ bí mật trong lòng.
Hãy để chúng không cảm thấy xấu hổ về vết thương của mình trong mùa thu
có thứ đã lấy nước mắt tôi trong đêm
Hỡi trái đất,
hỡi những người đã làm cho tôi và cả thế giới đang gặp hiểm nguy!
hãy lắng nghe tiếng vĩ cầm
dù chỉ một lần thôi!!!
Những đứa trẻ đáng thương
nuôi những đứa trẻ đã chết từ những ngôi mộ
nghĩ về những đêm chúng sống mà không được uống nước
mọi người vẫn không ngừng uống cạn
bằng trái tim, bằng đôi mắt…
Nếu trái đất trong tim bạn có thể khóc
có một cơn thịnh nộ tê tái trong tôi
càng đẩy đi, nó càng kẹp chặt trong da thịt đang bốc hỏa trong tôi.
mặc dù tôi không phải vật lộn
ảo tưởng thành kiến của trí tưởng tượng của mình
không ai nghe thấy tiếng la hét,
trong miền đất chết để tìm cốt xương
Nếu tôi nhìn lên bầu trời, trời sẽ mưa
thật kỳ lạ
bây giờ họ đều trưởng thành
Tất cả mọi thứ chúng ta nghĩ rằng sự sống và cái chết đã kết thúc sớm
những đứa trẻ thức dậy trần truồng
chúng nhìn rất lâu vào màu tím bầm của xác chết
Nếu chúng nhìn lâu hơn chút nữa, thì chúng sẽ thấy mình ở đó.
Tôi che mặt mình bằng gương
Tôi thắp đèn, cúi xuống ngọn lửa cơ thể tôi, điều gì xảy ra!
Tôi lặng chìm trong đó ngậm ngùi chia tay với ngôn ngữ của mình
vỏ bọc của thế giới trộn lẫn với hơi thở tôi
Tôi muốn được sạch sẽ!.. hãy thứ lỗi cho tôi
những đứa trẻ bị bỏ quên ngoài bờ biển
giấc ngủ của bà mẹ đánh thức đêm đen
Chúng ta từng mò xuống giếng cạn, nuốt tiếng nói chính mình
một hòn đá được thay thế bằng một hòn đá khác
Tôi đang nhìn hình ảnh của bạn;
thấy cái bóng trần trụi
có con bướm rung rinh trên mặt đất
bạn có nhớ dòng chữ khắc lên cái chết
trên những con ngựa đang chạy
chúng ta sẽ nôn ra máu.
vì thế giới quá tàn nhẫn
bởi vì nó không phù hợp với trái tim chúng ta.
Khúc dạo đầu của nhà thơ Fuzuli
nụ cười thủy tinh của em chìm trong im lặng
bầu trời, hình ảnh ngái ngủ của thành phố đang chìm dần trong nước,
những đứa trẻ cuối cùng rời khỏi thành phố,
đâu đó trong khu sân vườn hoang tàn vẫn phảng phất màu vàng của mùa hè năm ấy,
Giấc ngủ của anh tan vỡ vì những âm thanh từ ban công của mùa hè vừa qua
vô vọng trong công viên chảy máu anh!
một nàng tiên cá có thể làm quen với mặt đất hay không
Liệu câu hỏi này có phải là câu trả lời cho trò chơi trốn tìm tháng Hai ấy?
Anh im lặng đợi người yêu dấu đặt mạng sống lên hàng đầu
những cây cần cẩu nặng trĩu trên cổ anh…
không đủ mực để viết
đầu bút thì sắc nhọn, giấy thì nhàu nhĩ
lời lẽ xoay xoáy
đầu gối anh rã rời
Anh thức dậy vào buổi sáng bằng một ngôn ngữ không quen biết
Anh nhớ vùng biển mà mình chưa bao giờ gặp
trong một khoảng sân bằng đá nhìn ra sự cô đơn
Anh học cách thả diều ảo ảnh từ ngôn ngữ của chim bồ câu
nỗi đau thế giới tuôn trào từ nước mắt trẻ thơ
thực sự là hoa màu cam nở khi chúng ta làm tình
Biển không có ngôn ngữ để diễn tả nỗi buồn cho nó,
Anh gục ngã, im lặng, thở dài
Anh trở thành ngôi nhà của con ốc bị thương
và hàng xóm là cây lựu đang tràn trề nước mắt.
đám mây đen xám xịt vần vũ cuối trời
Oh em có biết những bông hoa của đất
trong nỗi buồn chúng bộc bạch sự kiên nhẫn màu nâu
Anh học cách chờ đợi bằng cách vẽ kim cương của nỗi đau
gửi hai viên sỏi từ đường ray xe lửa,
kể về sự mệt mỏi trong em
Trái tim anh, em như mùa đã chết,
Anh luôn nghĩ về sự tự sát của nước
khuôn bàn sắt, tấm kính vỡ hồn mình,
hiểu rằng, mùa đã qua, không có ai dành cho em cả
trong cuộc đời khắc nghiệt này
Anh kết thúc như một người đau đớn
giữa bầu trời và trái đất
một đêm với những bông cẩm chướng nở ra từ cơ thể em sang cơ thể nơi anh
Giọng nói của mẹ tôi *
Vẫn luôn là giọng nói dịu dàng của mẹ,
Cho tôi đi vào giấc ngủ mộng mơ
Ngọt ngào hơn cả mật hoa trên rừng
Thế rồi cậu bé phải đối mặt với chiến tranh
Tháng ba nhớ đến những ngọn nến và giấc ngủ
Tôi đốt cháy giấc ngủ mùa đông
Xe tăng, bom đạn, súng trường không dứt
Một phần trong tôi đang vật vã rên la…
Đèn tắt, biển lửa
Bức màn thế giới rơi vào chúng tôi những nỗi đau
Ngơ ngác chẳng kịp hiểu gì
Toàn thân đau nhức, không có điểm tựa, không nơi nương náu
Vết răng còn đó trên quả táo của em, bàn tay chảy máu của người thợ may
Họ nói rằng mọi thứ đã biến mất
Haydarpaşa à, tuổi thơ tôi đang lạnh dần
Ở sân sau của trái đất
Mọi người trên thế gian này đều trở nên lạnh giá
Đi tim mảnh đất nương náu, mảnh đất dung tha
“Nhưng loay hoay mãi mà chẳng thể vừa” cậu bé thốt lên trong lạnh giá
Buổi sáng ấy làm cậu bé nhớ đến những bài thơ cay đắng
Nuối tiếc thuở nào nghe giọng nói
Tiếng mẹ cất lên “Hãy để cho con chim được sưởi ấm, được hong khô những sợi lông”…
Đó luôn là giọng nói của người mẹ thân yêu
(Khánh Phương dịch từ bản tiếng Anh)
*Bài thơ này được trao Giải thưởng Thơ Premio Vitruvio Quốc tế lần thứ 15 do Quỹ Leonardo da Vinci ở Milan, Ý trao tặng vào năm 2018
GIPHY App Key not set. Please check settings