in

Tình thơ VÕ MIÊN TRƯỜNG

1/LỤC BÁT ĐA MANG

Vết đêm trong ngực đàn bà
Vẽ loang lổ những xót xa cuống cuồng

Dám mơ không sợ khôn lường…
Chưa dừng đâu phía cuối đường –
mốt mai

Từng tinh khôi – từng cùng ai
Và từng thương mãi những dài dặc đêm

Có đôi lần muốn cộng thêm
Hoang say huyên náo
cơn thèm buông ngoan

Chân mây lục bát đa mang
Em lần từng hạt đa đoan đếm mình…

Sự im lặng của đêm không hẳn là rút lui mà đôi khi là cách người đàn bà lắng nghe chính mình, một tiếng vọng từ bên trong, mảnh vỡ nào đó của khát khao từng bị dồn nén. Không gian dường như rộng ra, nhưng lòng lại co hẹp lại quanh một nỗi nhớ mơ hồ, vừa như thực, vừa như chưa từng có. Mọi thứ đã đi qua đều để lại dấu, kể cả những lần tưởng chỉ là thoáng qua. Đôi khi chỉ cần một ánh nhìn, một lời nói thoáng qua cũng đủ khiến lòng trôi dạt về bến bờ thương nhớ, nơi từng yêu, từng đau, từng dại khờ. Người đàn bà ấy, vẫn đi tiếp trên con đường nhiều lớp bóng như thể mỗi bước là một lần nhắc nhớ rằng mình vẫn còn sống, còn cảm, còn mong một điều gì đó hơn cả bình yên.

++++

2/PHÂN THÂN

Đẩy hoàng hôn về phía chiều đầy
Em đi về phía lòng đang sóng
Vạt nắng phân thân thành hai phía
Tia chớp cuối ngày ngược ánh sao bay

Rất lạ như ngày mình chưa có
Ánh mắt người thơm nồng hương gió
Em đan chiều vào những điều chưa ngỏ
Cuộc luân hồi – hai chiếc bóng song song

Cuối ngày rồi ai còn nhớ đến ai
Lá tiếc nuối rơi trong chiều chạng vạng
Căn phòng nhỏ chiếc dương cầm lên tiếng
Nối nỗi buồn đang giăng mắc trong em

Đường chân trời ngày càng xa lăng lắc
Mùa lau lách cứ thầm thì nhắc nhớ
Em phân thân giữa đóa ngày khép mở
Giữa lằn ranh sáng tối đẩy xô nhau…

Hoàng hôn nghiêng chậm lên thành phố, vệt nắng cuối cùng như bị xé làm đôi giữa lưng chừng tâm trí. Một phần em còn ở đây, im lặng giữa những điều thân thuộc, phần còn lại đã trôi đi từ lúc trái tim bắt đầu khẽ lệch. Phân thân không phải là điều kỳ lạ, chỉ là bản năng của những kẻ phải sống với nhiều lớp mặt nạ, một cho hiện tại, một cho người đã bước ra khỏi đời nhau mà vẫn để lại tiếng vang. Ánh sáng và bóng tối không còn phân định rạch ròi, như chính em đang bị xô vào nơi ranh giới mong manh ấy, nơi ký ức và thực tại lặng lẽ đẩy đưa nhau trong một điệp khúc u hoài.

+++

3/NGƯỜI VỚI MẶT TRỜI…

Trăng non đã mờ
Bình minh mở nắng
Người đàn bà lang thang trong đêm.
Dìu mặt trời lên mắt sóng
Nếp thời gian cầm tù trên gương mặt
Nụ cười kham nhẫn trổ nhánh như không

Phía chân đêm mờ dần tiếng sóng
Mặt trời lên
Đôi tay người đàn bà kết từng sợi nắng
Đỡ mặt trời như đỡ số phận mình

Một mình giữa lênh đênh biển biếc
Cô đơn giữa muôn trùng sóng lạc
Người đàn bà lấy tim mình làm điểm tựa
Lấy thơ làm lá chắn
Ghìm giữ những sang chấn cuộc người…

Mặt trời lên cao
Thoát tầm tay với
Bóng người đàn bà nhoài lên số phận
Đóng đinh đường chân mây…

Người đàn bà ấy không cần ai chứng kiến bình minh của riêng mình. Giữa trùng khơi mỏi mệt, chị đứng thẳng, tay chạm vào vầng sáng đỏ rực như thể đang nâng một định mệnh đã bao lần rạn vỡ. Thời gian hằn lên từng vết nhăn không làm nhòe đi ánh nhìn bền bỉ, ánh nhìn của kẻ đã quá quen với mất mát nhưng chưa bao giờ đầu hàng. Không một lời than van, không một bước lùi, chỉ có những sợi nắng được tết lại bằng nhẫn nại, gầy guộc mà mạnh mẽ. Thơ không phải để làm đẹp cho ngày, mà để cầm cự, để che chắn trái tim khỏi những va đập của cuộc đời. Giữa biển trời đầy sóng ngầm, chị tự khắc họa mình bằng bóng đổ, không cần rực rỡ, chỉ cần hiện diện, vững vàng. Mặt trời đi xa dần, nhưng chị vẫn ở đó, lặng lẽ mà bền lâu như một vết khắc vào đường chân mây.

+++

4/THÁNG BA VỪA MỞ

Hoàng hôn vừa hạ đường bay
Lạ em nắm níu sợi mây lạc lòng
Và thơ – mật ngữ rêu phong
Luân hồi… sóng cứ từng vòng chạm – tan

Xuân còn cư trú trên ngàn
Nguyên khôi kìa những muôn vàn đợi xanh
Tràn tay nỗi nhớ cầm canh
Mà tình như sợi chỉ mành đong đưa

Mùa như đồng lõa giăng mưa
Dắt trang quá khứ về thưa thốt chiều
Quấn tròn một búi rong rêu
Tháng ba vừa mở yêu kiều còn đang…

Và em áo mỏng nhân gian
Kết hoa cho những đoan trang dậy thì…

Tháng Ba mở ra không bằng tiếng gõ cửa, mà bằng một luồng gió nhẹ vờn qua cổ áo, bằng sắc trời nhạt dần sau vai ai lặng lẽ. Mọi thứ trong tháng Ba đều như chớm, chớm ấm, chớm mưa, chớm những buổi chiều ngậm ngùi. Mùa chưa kịp sang nhưng lòng người đã bắt đầu rộn lên bởi những mong chờ. Có gì đó rất dịu, dịu như ánh nhìn của người đàn bà vừa qua một mùa hoa, còn lưu luyến mà vẫn muốn bước tiếp. Thơ lặng lẽ vỡ trong ngực, như một mật ngữ xưa cũ đang hồi sinh trên môi mới. Tình yêu, nỗi nhớ, hay sự khắc khoải đều như chỉ treo lửng lơ trên sợi chỉ mành, mong manh nhưng vẫn níu giữ một cách kỳ lạ. Giữa lúc tháng Ba vừa mở, em khoác lên người áo mỏng của nhân gian, dắt tay mùa xuân đi ngang qua thời thiếu nữ chưa từng ngủ quên trong tim mình.

What do you think?

Written by Vietnampoetry

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

GIPHY App Key not set. Please check settings

A poem of poet Park, Chul Un (South Korea)