in , ,

Ashok Ferrey – tiểu thuyết gia danh tiếng Sri Lanka sắp đến Hà Nội

Ashok Ferrey sinh ra ở Colombo năm 1957, lớn lên ở Đông Phi, theo học tại trường tu viện Benedictine ở Worth Abbey, và học toán học thuần túy tại Christ Church, Oxford. Sau khi tốt nghiệp, ông sống ở London với tư cách là nhà phát triển xây dựng nhà cao tầng trong những năm nữ Thủ tướng Thatcher nắm quyền, trước khi chuyển sang viết tiểu thuyết.

Ông là tác giả của bảy cuốn tiểu thuyết, năm trong số đó đã được đề cử cho Giải Gratiaen, giải thưởng văn học của Sri Lanka do Michael Ondaatje sáng lập. Cuốn tiểu thuyết mới nhất của ông, “Người đàn ông không thể kết hôn” đã giành được Giải thưởng Gratiaen năm 2021. Cuốn sách “Lời nói không ngừng của những con quỷ” do ông sáng tác, cũng được đưa vào danh sách đề cử cho Giải thưởng DSC.

Ashok Ferrey là nhà văn có nhiều tác phẩm sách viết bằng tiếng Anh bán chạy nhất Sri Lanka. Ông là tác giả của sáu cuốn sách – bốn tiểu thuyết và hai tập truyện ngắn – tất cả đều được đề cử cho Giải thưởng Gratiaen, Giải thưởng Văn học Nhà nước Sri Lanka và Giải thưởng DSC của Ấn Độ. Song song với việc viết sách, Ashok thiết kế và xây dựng những ngôi nhà. Dự án gần đây nhất của ông, The Cricket Club Cafe ở Colombo đã được đề cử cho Giải thưởng Geoffrey Bawa. Ashok cũng làm công việc của một huấn luyện viên cá nhân vào ban ngày.

Tiểu thuyết gia Ashok Ferrey sẽ đến thăm Hà Nội vào tuần đầu tiên của tháng 3 năm 2024 và gặp gỡ một số tác giả Việt Nam vào 15h ngày 6.3.2024 tại DNA, số 81 Lê Duẩn, Hà Nội.

Nhà văn Ashok Ferrey

Trích đoạn trong cuốn tiểu thuyết “Người đàn ông không thể kết hôn” của Ashok Ferrey

“Tôi đặt một nụ hôn lên vầng trán lạnh như đá cẩm thạch đó và những người đàn ông ở Raymond đóng nắp quan tài lại. Sau đó diễn ra một bài giảng ngắn khác tại nơi hỏa táng, rất ngắn vì có hàng dài người đang xếp hàng: chỉ có một lò hỏa táng đang hoạt động và nhiều đoàn người đang kiên nhẫn chờ đợi lễ tang cho người thân của họ. Những người tùy tùng đã giật dây để chúng tôi có thể chen hàng.

“Nhấn cái nút màu xanh lá cây, ông Thợ Cả à”, họ thì thầm vào tai tôi, như thể tôi sẽ nhấn nhầm nút nào đó để đưa ông ấy đến một thiên đường huyền bí khác.

Trở về nhà, Myrna mở những chiếc thùng các tông làm bằng nhiều lớp giấy lượn sóng ra, chúng được lót giấy báo và chứa đầy chả, thịt cốt lết và bánh kếp cuộn; thế là đám đông – phần lớn là những người lạ mặt – đổ xô vào. Không gì làm tăng thêm cảm giác thèm ăn hơn là một đám tang trịnh trọng. Mặc dù đám tang này đang diễn ra, nó lại không được tốt đẹp như thế. Không có các chính trị gia mặc váy xà rông trắng; không có luật sư mặc áo khoác đen bóng nhờn lên vì gàu và thói tham lam của họ, không có hướng đạo sinh, không có nữ diễn viên da trắng mập mạp đang lau khô những giọt nước mắt, được tập luyện sẵn trước đó, từ khóe mắt kẻ mascara. Cha tôi chưa từng quen ai nổi tiếng hay giàu có; ông không hề quan tâm đến họ. Quả thực, ông coi việc mọi người quảng cáo bằng cấp hay phô trương sự giàu có của mình là hành vi thô bỉ nhất – điều họ đang làm ở đất nước Sri Lanka thời hiện đại, nơi người giàu sẽ xăm chính những đồng đô la lên trán nếu có thể.

“Trong tuần tới, chúng tôi đã sắp xếp một nhóm người đến ngủ trong nhà với ông, ông Thợ Cả à,” Những người tùy tùng nói. “Chúng tôi sẽ thay phiên nhau ngủ ở đây. Thật không tốt cho ông chút nào khi phải ngủ một mình trong một ngôi nhà có tang”.

“Một mình?” Tôi lặng lẽ chỉ vào những kẻ giả mạo đến đám tang để ngủ qua đêm ở những góc kì quặc, buồn bã vì không có rượu trong nhà để kéo dài bữa tiệc. Sau một lúc tranh cãi, những người tùy tùng đã bị tôi thuyết phục trở về nhà.

Tôi vào phòng mình và đóng cửa lại. Nỗi đau phải được đối mặt một cách thẳng thắn và đơn độc: một người đàn ông trong khu vườn bao quanh bởi bốn bức tường đang ngắm mặt trời lặn. Một vệt sáng mong manh rung rinh như làn sóng trên đỉnh của khối gạch được xây dựng mềm mại, nó ở đó trong khoảnh khắc ngắn ngủi rồi biến mất, để lại một bầu trời trống trải, không thể cắt nghĩa. Những tiếng động tầm thường bên ngoài phòng tôi tan biến dần và tôi ngồi trong im lặng; từng đợt sóng tiếc thương tràn qua tôi, mỏng manh, trong trẻo và tươi sáng như những con sóng vỗ bờ lúc ban mai. Sự vắng mặt của ông ấy quá rõ ràng và hiển nhiên đến mức tôi có thể đưa tay ra xung quanh và chạm vào nó. Tôi đã ghét bỏ và khinh thường ông ấy suốt cuộc đời mình; tôi hầu như không nói chuyện với ông ấy những năm gần đây; chẳng có cuộc hòa giải nào trong những ngày cuối cùng của ông ấy như trong phim. Ông ấy và tôi đã quá bận rộn với việc chống lại sự quan liêu của cái chết – ngày qua ngày đều cảm thấy như không thể tồn tại được nữa, cố gắng vượt qua những khó khăn – để hướng đến một mục tiêu cao cả hơn nào đó.

Và bây giờ ông ấy đã ra đi. Tôi thậm chí không thể chạm tới sự dễ chịu quen thuộc của thói quen căm ghét hay thờ ơ đối với ông ấy nữa. Tất cả những gì tôi có là sự im lặng này.

Rồi một lúc nào đó trong những đêm thao thức không ngủ, sự thật đã đến với tôi: nỗi đau này chỉ là sự chuyển hóa của tình yêu, là cùng một thành phần hóa học – chất lỏng, chưa được chưng cất – điều tất yếu là băng sẽ tan thành nước. Phải mất nửa cuộc đời và cái chết của một người đàn ông mới khiến tôi nhận ra điều ấy.”

(Trần Quỳnh Hoa – dịch từ bản tiếng Anh)

   

Nguyên tác:

Ashok Ferrey was born in Colombo in 1957, raised in East Africa, educated at a Benedictine monastery school at Worth Abbey, and studied pure mathematics at Christ Church, Oxford. Following his graduation, he lived in London as a building developer during the Thatcher years before turning to write fiction. He is the author of seven novels, five of which have been nominated for the Gratiaen Prize, Sri Lanka’s literary award, founded by Michael Ondaatje. His latest novel, The Unmarriageable Man won the Gratiaen Prize in 2021. His book, The Ceaseless Chatter of Demons, was also longlisted for the DSC Prize.

Ashok Ferrey is Sri Lanka’s best selling writer in the English Language. He is the author of six books – four novels and two books of short stories – all of them variously nominated for the Gratiaen Prize, The Sri Lanka State Literary Award and India’s DSC Prize. His latest book, The Unmarriageable Man, recently won The Gratiaen Prize. In a parallel world Ashok designs and builds houses. His most recent project, The Cricket Club Cafe in Colombo was nominated for a Geoffrey Bawa Award. By day, Ashok is a personal trainer.

Novelist Ashok Ferrey will be visiting Hanoi, first week of March 2024 and have a meeting with some Vietnamese authors.

Excerpt from Ashok Ferrey’s Unmarriageable Man

I planted a kiss on that marble-cold forehead and the men from Raymond’s closed the coffin lid. Afterwards, another short homily at the crematorium, very short because there was a queue: only one oven was working and there were many parties of people waiting patiently for their own particular death. The Satellites had pulled strings so we could jump the queue.

‘Press the green button, Big Feller,’ they whispered in my ear, as if I might press some other button by mistake, consigning him to another more esoteric heaven.

Back home Myrna opened up the corrugated cardboard boxes lined with newspaper containing the patties, cutlets and pancake rolls, and the crowd – mostly unidentified strangers – fell on them. Nothing sharpens the appetite like a good funeral. Though as funerals went, this one had not been that good. No politicians in white sarongs, no lawyers in dandruffed black coats shiny with grease and rapaciousness, no boy scouts, no plump white actress wiping away a practised tear from a mascara’d eye. My father had not known anyone prominent or rich; had not cared to. Indeed he had considered it the height of vulgarity for people to advertise their qualifications or flaunt their wealth – the way they did in modern Sri Lanka where the rich would tattoo the very dollars to their forehead if they possibly could.

‘For this coming week we have organised a rota of people to sleep in the house with you, Big Feller,’ the Satellites said. ‘We’re taking it in turns. It’s not good for you to sleep alone in a funeral house.’

‘Alone?’ I pointed silently at the various faux-relations bedding down for the night in odd corners, sad no doubt that there was no liquor in the house to prolong the party. After much bickering the Satellites were persuaded to go home.

I went in and closed the door to my room. Grief must be faced squarely and alone: a man in a walled garden watching the sun set. A thin line of uncertain wavering brilliance at the top of the mellow brickwork, there for one brief moment then gone, leaving behind only the blank page of an unreadable sky. The insignificant noises outside my room faded away and I sat in silence; and wave after wave of grief washed over me, thin and clear and bright like breakers on an early morning shore. His absence was so palpable, so tactile I could reach out all around and touch it. I had hated and despised him for so much of my life; I had spent the last years barely talking to him; there had been no great rapprochement during his last days as there is in films. He and I had been too busy fighting the bureaucracy of death – barely surviving from day to day, keeping our heads above water – to think of any nobler objective.

And now he was gone. I could not even reach out for the familiar comforts of hate or indifference anymore. All I had was this silence.

Then, somewhere in the watches of that sleepless night the truth came to me: that grief is only the transmutation of love, of the very same chemical composition – liquid, undistilled – the one inevitably turning to the other like ice to water. It had taken the half-completed life and early death of one man for me to discover this…

What do you think?

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

GIPHY App Key not set. Please check settings

Gặp gỡ nhà sáng lập Platform và giám đốc Liên đoàn xiếc Việt Nam

Thơ song ngữ Thanh Thường