Nhà thơ, dịch giả Bùi Xuân
ÂM THANH TRÊN BÀN TAY
Không cầu Vishnu
không cầu Brahma
anh thở hơi vào chiếc vỏ sò
tình cờ nhặt được
mặc cho biển chồm lên biết bao là sóng
mặc cho trái đất quay tròn với tháng với năm
anh mân mê chiếc vỏ sò trên tay
chờ nghe âm thanh
xanh thẳm.
TIA NẮNG BAN MAI
Tặng bạn bè yêu quí
Mặt trời long lanh trong ly nước tôi cầm
tôi dốc ngược ly
mặt trời trôi tuột vào cổ họng
và đằng đông một mặt trời êm dịu
soi vào tôi tia nắng ban mai.
CĂN NHÀ TÔI
Căn nhà tôi
cửa mở về đông
bên những vườn xanh
và những ngôi nhà dân dã
đêm
tựa liếp cửa nhà mình
tôi mơ về một ngõ sao thần thoại
lại khát khao một đóa hoa sen
mọc từ rốn trẻ con.
Ẩn dụ mưa
Em đi chưa
em về chưa
cải ngò xanh mướt
tôi mưa một mình
tôi bóng nắng em trăng xinh
có đôi hòn cuội gập ghềnh dưới chân
hình như tôi rất ngại ngần
hình như em cũng có phần giống tôi
mưa như quất
mưa liên hồi
bới tung cả ruột
lại vờ nắng thưa
hôm qua ngồi nhớ hôm xưa
cải ngò hoa rụng
tôi mưa
một trời…
Ý
Chúa bảo: xác thân ngươi là cát bụi
Phật bảo: chúng sinh băng qua nghìn trùng sinh diệt
Dù biết ra đi là trở về
sống là dấn tới cái chết
anh vẫn thầm lặng nhân danh con người
chối từ
cát bụi cội nguồn
hư vô cố hương.
Anh xin nhận tình yêu em
làm ngôi nhà vĩnh cửu
xin nhận xác thân giả tạm này
làm nơi chốn
xin nhận cõi người
làm quê hương
sinh diệt nghìn trùng
bời bời cát bụi.
Khoảnh khắc tuyệt vời
Hình như từ khi biết lấy vỏ cây làm tấm che thân
con người là những kẻ xa xứ
Hình như trong thời đại văn minh
giấc mơ chú Cuội mất cắp chất lãng mạn
con người nghĩ về những bước chân sao Hoả
hơn ngồi một mình với câu hỏi cũ càng bỏ ngỏ ta là ai?
Cho nên thật tuyệt vời, thật tuyệt vời, buổi sớm mai nay
dưới vòi hoa sen, mắt mở to, ta nhìn ta rất rõ
Nhắm mắt, miền thẳm mở cửa
ta thấy cái không thấy gì nhưng đấy chính là mình.
Ngày đẹp
Xin hãy quy tụ ánh sáng nơi nàng
để thân thể nàng như sóng cát uốn lượn
để đôi chân màu đồng hun duỗi ra chạm biển
làm sóng rạo rực va vào mạn con tàu
không biết đang chờ cập bến hay sắp sửa một cuộc hành trình mới.
Xin hãy quy tụ nơi nàng mồ hôi, những hạt cát lấm tấm trên vầng trán
ngọn gió mặn mòi sẽ lau khô và cái nóng của mùa hè làm ướt đẫm
nàng khoan khoái nhìn bầu trời trong xanh cảm ơn ngày đẹp.
Có thể ngày mai nàng sẽ bị sóng cuốn trôi
không ai nhận ra nàng trong hàng nghìn thân thể bị vùi trong đổ nát
có thể trong đó có anh có tôi
xin hãy quy tụ ánh sáng nơi nàng
vì hôm nay biển đẹp như giấc mơ tôi thường gặp.
Mãi mãi
Kinh sách xưa dạy: sóng với nước là một. Nước là bản thể của sóng. Tôi cũng hằng nghĩ thế. Nhưng tôi còn có ý nghĩ khác nữa. Rằng trong khoảnh khắc là sóng, sóng có hình dáng riêng của mình.
Cũng như thân thể tôi là kết tinh của đất nước gió lửa do duyên khởi mà thành. Tôi là hợp thể của ngũ uẩn. Ngũ uẩn tụ họp thì có tôi. Ngũ uẩn tan rã thì tôi mất. Sắc đó mà không đó. Nhưng tôi xin nói điều này. Rằng từ khi được cha mẹ sinh ra, tôi là một con người. Cho dù bánh xe sinh tử xoay chuyển thế nào, tôi vẫn ý thức mình là một con người.
Tôi yêu tôi trong thân xác con người. Tôi nhìn thấy tâm hồn em trong hình ảnh con người. Hạnh phúc hay đau khổ, trầm luân hay an lạc, cõi người vẫn là quê hương nguồn cội của tôi.
Tôi là một con người. Mãi mãi.
Đôi mắt
Em ạ, đã từ lâu, trong khu vườn tâm tưởng của tôi bóng nắng đồng hóa với chiều muộn.
Tình yêu trong tôi như con nước reo vui ngày nào giờ đã cạn nguồn nước chảy. Lòng tôi giống như hòn đá rong rêu giữa dòng suối cạn.
Nhưng sao chiều nay, trong vườn tôi, bóng nắng bỗng trở nên diệu kì. Đôi mắt của em như nói với tôi về những điều cũ càng nhưng mãi mãi tươi mới.
Hình như tình yêu đang hồi sinh trong tôi. Tình yêu như suối nguồn tươi mát rót đổ vào đời sống khiến cuộc sống của tôi lại lung linh, xao động.
Tình yêu khiến cho những suy tưởng về ảo hóa, vô thường, vô ngã trong tôi bổng trở nên nhẹ nhàng, gần gũi.
Thơ rời
1.
Những cặp kính màu huyễn hoặc đôi mắt anh
những mắt kính pha lê đâu hẳn cho tôi cái nhìn trong suốt
hãy nhìn thế giới này bằng đôi mắt mẹ cho ta.
2.
Đừng như mặt trời chỉ biết toả sáng
đừng như hoa hướng dương chỉ biết ngưỡng vọng mặt trời
mà không một lần nhìn về gốc mẹ và bầu đất nuôi mình
hãy như cây kia biết xanh cho mình cho người cho đời và cho đất
hãy như đất kia dù trải qua bao nắng lửa
vẫn muối mặn phù sa cho cây trái sinh thành.
3.
Biết đâu trong cát bụi vô thường
tôi và anh cùng cười trên khuôn mặt chiếc lá non.
B.X
GIPHY App Key not set. Please check settings