Tiểu sử
Márcia Batista Ramos, người Brazil, có bằng Triết học-UFSM. Là nhà quản lý văn hóa, nhà văn, nhà thơ và nhà phê bình văn học. Đồng thời là biên tập viên chuyên mục Bolivia, Mexico, Tây Ban Nha, Chile và Brazil. Cô đã xuất bản một số cuốn sách và tuyển tập, đồng thời xuất hiện trong một số tuyển tập tiểu luận, thơ và truyện ngắn. Cô là cộng tác viên cho các tạp chí quốc tế tại hơn 38 quốc gia.
Nỗi buồn nơi khung cửa
Mùa đông vừa kết thúc
Bông tuyết trắng vừa tan
Thành phố bị biến dạng
Đống đổ nát hoang tàn
Gió mang theo nước mắt
Tiếng kinh cầu nguyện vang
Đời như trang giấy cũ
Đã hết thời đẹp tươi
Người già như đã quên
Điệu nhảy lần đầu tiên
Giọt nước mắt nóng bỏng
Không muốn bị trào tuôn
Muốn quên đi tên lửa
Đốt cháy cánh đồng xanh
Đốt giấc ngoan con trẻ
Đốt con chó, con mèo
Cả bông hoa xinh đẹp…
Người già giờ chỉ muốn
Được thần chết gọi tên
Để rời xa nhân thế
Rời xa Mariupol, Kyiv, Bucha, Odessa…
Từng một thời thân thương
Đó là khi khung cửa
Bị màn đêm che khuất
Biết tìm đâu trời xanh…
Tôi nghe tôi lên tiếng
Giữa mênh mang xa lắc,
Một mình tôi tự tình
Có ai lắng nghe không?
Có tôi đây lên tiếng
Một dư âm trong tôi
Một vọng âm lặp lại
Tôi viết lên ước nguyện
Tôi hát lên lời ca
Gồm chỉ hai câu chữ
Nguệch ngoạc mà thiết tha
Từ sâu thẳm trái tim:
HÒA BÌNH
Vô vọng
Mọi thứ đau đớn đều qua đi. Chiến tranh rồi cũng sẽ qua.
Nhưng linh hồn còn đó. Những đứa trẻ vô tư.
Đàn ông bị tan tác. Phụ nữ bị xơ xác. Nhưng chiến tranh sẽ qua.
Nhưng rồi thì sau đó,
Những người phe cánh tả,
Người thuộc phe cánh hữu
Lại bắt đầu chiến tranh
Tiềm thức sâu xa
Đằng sau lời nói là sự sợ hãi.
Người ta khóc để thấy nhẹ nhõm
Người ta bị giam cầm bởi quyết định của người khác
Ký ức nhanh như chớp: thoáng một thời đã qua
Rồi bất chợt tên lửa xâm chiếm màn đêm.
Còi báo động, la hét và tiếng long trời lở đất…
Tiếng khóc trước Chúa. Đổ vỡ và máu.
Con mắt dán chặt vào giấc mơ dang dở
Thực sự là đau khổ và tâm thần phân liệt
Của những số phận không thể cứu rỗi.
Lời cầu nguyện giữa kinh hoàng đổ nát
Nỗi sợ trong tầng hầm tối tăm, sự im lặng bị nhầm lẫn với sự bình tĩnh.
Những trận rung chấn. Hỏa hoạn bao trùm
Mùi táo thối
Trong tâm trí, ước mong bị nhầm lẫn với những lời cầu nguyện
Trong tiềm thức sâu xa, sự sống lẫn với cái chết.
Đau thương vô cực
Ký ức không nói lên lời
Ở phía chân trời xa là những ngôi mộ tập thể
Tòa nhà bị cháy trong đêm
Đống đổ nát rắc đầy lỗ hổng và hài cốt con người
Có một cô gái lạc vào thế giới hoang tàn
Đồng lõa tươi cười với Biden và Putin.
Lý do tiếp tục sống
Vắt trái cam đắng như giọt độc
để học về cuộc sống
Đừng như đứa trẻ giả vờ vĩ đại ngây thơ
Ra đi trong một buổi sáng trên một chuyến tàu
Rời hiên vườn hoa đẹp đẽ
Lưu giữ ký ức trong hương cà phê với bánh mì
Là để biết rằng những ngôi sao luôn tỏa sáng buổi trưa
Phục sinh là để
Tri ân tưởng nhớ các anh hùng
Tin vào lời gặp lại sau khi chết
Đó là cuộc sống
Tìm lý do để tiếp tục sống bất chấp chiến tranh.
Liệu có ai quan tâm?
Tôi không muốn được sinh ra trong một thế giới như thế này:
Đầy những tiếng nức nở và la hét.
Tôi thích sự dịu dàng ôm ấp.
Tôi thích tương lai, món tráng miệng có đường.
Tôi không thích bàn tay đen của số phận.
Tôi thích mặt trời trên bãi biển.
Tôi không thích nghi với thế giới này mà không có sự bình an.
Nơi đó không có gì là dễ chịu. Ngoại trừ cái chết trong cuộc chiến.
Tôi ước những lời hứa được giữ lời.
Máu chảy trong huyết quản.
Tôi không muốn được sinh ra trong một thế giới như thế này:
Người mang thai bị đau đớn.
Tôi thích những điều tốt đẹp trong bất kỳ hoàn cảnh nào.
Tôi khao khát hòa bình cho toàn bộ hành tinh.
Tôi không muốn sinh ra trong một thế giới có chiến tranh.
Đó là lý do tại sao tôi nói: Đủ rồi! Nhưng có ai quan tâm?
(Khánh Phương dịch từ bản tiếng Anh)
GIPHY App Key not set. Please check settings