in

Chùm truyện ngắn của tác giả Andrea H. Hedes (Romania)

Vài nét về tác giả:

Andrea H. Hedes sinh ngày 23 tháng Hai năm 1977 tại đô thị Dej, thuộc hạt Cluj, nước Romania. Chị tốt nghiệp Khoa Sử và Triết học, trường Đại học Babes-Bolyai, ở Cluj-Napoca, chuyên ngành Nghiên cứu văn hóa.

Chị từng có thời gian dài là giáo viên Trung học và Trung học cơ sở.

Chị thường viết mục điểm sách cho các tờ tạp chí Văn học Romania, Những ngôi sao buổi sáng và tờ NEUMA.

Chị là nhà thơ, nhà văn, nhà phê bình văn học, kiêm nhà hoạt động xuất bản, là hội viên Hội nhà văn Romania.

Andrea H. Hedeș sáng lập Nhà xuất bản NEUMA năm 2014 và Tạp chí văn hóa cùng tên năm 2017. Tạp chí văn hóa NEUMA chuyên về các nội dung văn học, văn hóa, giới thiệu tác phẩm đặc sắc của các nhà văn Romania và các nhà văn quốc tế.

Nhiều tác phẩm của chị được xuất bản trong các tạp chí văn học và hợp tuyển văn thơ tại An ba ni, Trung Quốc, Thổ Nhĩ Kỳ, Việt Nam.

Chị đã từng xuất bản những cuốn sách:

Những cánh bướm (NXB Limes, 2008) – Giải thưởng tác giả mới do NXB Limes trao tặng.

Trái tim loạn nhịp (NXB NEUMA 2015) – Giải thưởng Andrei Mureșanu cho Thơ

Giờ cao điểm (NXB NEUMA 2017) – Giải George Coșbuc về Thơ

Tập phê bình văn học “Bảy năm biên niên văn học” (NXB NEUMA 2018)

Tập truyện ngắn “Những câu chuyện từ bờ biển khác” (NXB NEUMA 2019) – đoạt Giải thưởng của Tạp chí Văn học Luceafărul de Dimineață dành cho văn xuôi.

Tiểu thuyết “Cuộc gặp tình cờ trên phố” (NXB NEUMA 2020)

Năm 2019, chị đã thăm Việt Nam và sáng tác một số tác phẩm thơ về Hà Nội, Hạ Long (Quảng Ninh).

Chị đã dịch tập thơ “Thế giới của những giấc mơ” của nhà thơ Nguyễn Thanh Kim (Việt Nam) sang tiếng Romania (NXB NEUMA xuất bản năm 2021).

WLL xin trân trọng giới thiệu 4 truyện ngắn của nữ tác giả Andrea H. Hedes

  1. Thiên thần

Kiều Bích Hậu (dịch từ bản tiếng Anh)

Hang rộng và tròn, nom như cái miệng, hoặc tử cung người mẹ mang thai. Và cô có một góc riêng trong hang tròn, một cái hõm nhỏ, hẹp và trũng, nơi cô luôn cố gắng mở to đôi mắt cảnh giác trông ra. Ai cũng có góc của riêng mình trong hang, và luôn có một đống lửa giữa hang. Đống lửa ấy thuộc về tất cả mọi người. Dưới ánh sáng của lửa họ tìm ra cách khởi đầu mọi sự được trôi chảy. Cô thích nghe nhất các chuyện về thiên thần. Những người già biết chuyện này rõ nhất. Có vài thiên thần lặng lẽ với đôi cánh tuyệt diệu bay xa. Lặng lẽ và kỳ diệu.

Khi người thợ săn đầu tiên mời cô một khúc thịt thú rừng tươi còn nóng, mềm, cô đã từ chối. Cô cũng từ chối thịt của người thợ săn thứ hai. Người thứ ba cũng thế. Cô biết rằng phía sau kia là những thiên thần.

Những cái bóng và phân nửa ánh sáng thời gian đã trôi qua và cô dường như trưởng thành trong ánh sáng của lửa trong đôi mắt trưởng hang. Ông mời cô một miếng thịt ấm mềm. Cô từ chối. Cô nhắm mắt lại và lắng nghe các thiên thần.

Khi màn đêm buông xuống và cô bị quăng ra ngoài.

Cô thấy vui sướng. Vượt ra xa, những thiên thần đang chờ đợi cô. Trời thẫm tối. Một số sinh linh lặng câm với đôi cánh kỳ diệu luôn luôn bay, vượt ra xa, rồi trở lại cả bầy trên trần nhà và các bức tường lối vào hang.

  • Nơi đó

Họ nhận được lời mời trong cùng một ngày. Đó là một lời mời thực sự ấm áp. Họ rất hào hứng. Trước đó, có vài đứa trẻ đã đến nơi đó rồi. Lời mời tới nơi đó vào buổi chiều. Một thời gian nhất định vào buổi chiều và họ thu xếp tới nơi đó đúng giờ mặc cho giờ đó cứ thay đổi mỗi khi họ nhìn lên mặt đồng hồ. Những đứa trẻ đã đến nơi đó đúng giờ.

Nơi đó ở trung tâm thị trấn, trong rừng. Có lẽ vì nhiều cây nên nơi đó tối tăm và họ chỉ tìm thấy cổng vào bởi nó được thắp sáng bởi đôi mắt của một con sói. Họ được những cánh tay dang rộng chào đón.

Bên trong, mọi thứ mờ ảo. Những sợi chỉ bạc và những xâu ngọc lớn đánh dấu nơi đó. Và, đan xen giữa những sợi chỉ, được gói trong lớp giấy thiếc màu là rất nhiều kẹo! Vâng, vài đứa trẻ đã ở sẵn đó rồi.

Chúng được yêu cầu chờ đợi. Trong lúc đó, để chúng cảm thấy việc chờ không quá căng thẳng, chúng cùng chơi trò bắt bóng kiểu Trung Quốc. Phải hết sức khéo léo trong trò chơi, bởi vì mặc dầu chỉ có hai cái bóng người, nhưng những cái bóng tạo nên ảo giác là chúng lớn hơn vòng tay ôm rất nhiều.

Ngay khi màn diễn kết thúc, khoảng một giờ đồng hồ khi kim đồng hồ trượt từ con số này tới con số khác trên mặt đồng hồ, thì những lớp sợi bạc dài mịn và xà cừ óng ánh trải ra xung quanh chúng. Hai đứa trẻ xuất hiện từ những cái bóng. Trông chúng thật vui vẻ, nhìn quanh tìm những đứa trẻ khác đã đến trước, nhưng, với quá nhiều góc khuất và lại có quá nhiều đồ ngọt bày ra, thì thật khó để tập trung phát hiện ra nhóm bạn. Tụi trẻ chào đón nhau trong vòng tay mở rộng. Cuộc vui của những trẻ đến sau quá hào hứng, đến nỗi chúng mở thêm một vòng tay nữa. Bố mẹ chúng cũng làm vậy, khi kéo một đứa bé trai sang bên, và người khác thì kéo một bé gái sang góc khác. Cha mẹ và các con nối nhiều vòng tay hơn, chia ra các nhóm ở các góc khác nhau, cùng trình diễn một điệu nhảy Ai Cập. Khi lớp sợi bạc và xà cừ tràn vào trong tiếng đàn hạc, các vũ công liền giơ tay vẫy nhiều hơn. Những cánh tay bao cậu bé vào giấy gói bằng thiếc. Những cánh tay bao cô bé vào giấy gói bằng thiếc. Cô bé nhìn đồng hồ đeo tay của mình và biết được giờ chính xác. Lớp sợi bạc và xà cừ bắt đầu xào xạc. “Chúng tôi sẽ ăn kẹo vào hôm khác”, đứa trẻ thì thầm, và tiếng vang đáp lại từ mọi góc, khiến cho lớp sợi bạc và xà cừ rung lên. Đôi cánh tay buông xuống. “Chúng tôi sẽ ăn kẹo vào hôm khác”, cô bé thì thầm, nắm tay cậu bé và lách người chạy qua đám đông.

Chúng cùng chạy. Chúng không chú ý vào lúc chúng vượt qua đám sợi bạc và xà cừ rối tinh để nhào vào bụi rậm rối ren trong rừng. Nhưng không bỏ qua phút nào, đôi cánh tay vẫn đuổi theo chúng, cố gắng ôm lấy chúng.

Chúng chạy đến nhà ga. Chúng leo lên tàu. Đôi cánh tay tìm cách ôm lấy động cơ hơi nước.

Con tàu lao vào đêm đen. Bên cửa sổ toa tàu, hai đứa trẻ đang ôm lấy nhau.

  • Những giấc mơ

Đám người đứng đó câm lặng, như hóa đá, chỉ trố mắt nhìn, và nhìn… Ông già nhẹ nhàng vuốt ve bộ râu của mình, đôi mắt mở hé và dường như mỉm cười. Xung quanh ông, những đôi cánh ren vàng kỳ diệu đang đập nhẹ trong không khí như bản đồng ca của những trái tim, xoay vòng quanh ông như những con quay ánh sáng. Chẳng ai từng được ngắm và sẽ chẳng bao giờ thấy một loại bướm kỳ lạ như thế. Dần dần, ánh sáng nhạt đi, một cột cát và xoáy bụi dâng lên đột ngột ở giữa ngôi làng, sau đó chìm xuống một con hẻm cổ xưa ngay khi ông già biến mất.

Ở ngôi làng bên cạnh, sau vài ngày đi bộ, ông già đang tìm một chỗ nghỉ ngơi. Ông tìm thấy cái hốc trong một thân cây khổng lồ gần khu ở của dân làng, và may mắn thay, ông thấy buồn ngủ lập tức. Vào giữa đêm, cây bung nở những bông hoa đào và những bông hoa mận trắng bạc khảm ngà. Trên mỗi cánh hoa phản chiếu hình mặt trăng tròn đầy đặn ngập trong ánh sáng. Người gác làng đánh thức tất cả mọi linh hồn trong làng và những người đàn ông thắp những đèn lồng đỏ để đuổi vía đang tụ lại thành ngọn lửa trắng. Ngay khi họ đến gần hơn, những bông hoa xinh đẹp bắt đầu kêu vang như chuông, và ông già tỉnh dậy, mỉm cười với chúng, ánh mắt dịu dàng, vuốt nhẹ chòm râu. Mọi người vẫn đứng như hóa đá và thẩm thấu vẻ đẹp ấy, với đôi mắt mở to, với từng hơi thở hít vào, thấm từng lỗ chân lông. Thời gian vẫn trôi qua mà không được chú ý, cái cây khổng lồ dần trở nên tối sẫm và tĩnh lặng, trong khi ông già đã đi từ lâu.

Thông tin về ông già thông thái lan ngày một xa. Mọi người chờ đợi ông ở nơi ngụ cư nhỏ bé của mình, họ bị gió bão dập vùi, tiêu tán đi các nơi hoặc tụ tập lại ở các thung lũng, dù vậy mọi người vẫn đợi ông, bất động như những ngọn núi mong chờ, với những khao khát tuyệt diệu, những khao khát về cái đẹp.

Vị Hoàng đế được thông tin về sự việc này. Ngay lập tức Hoàng đế cử người đi tìm ông già thông thái, để mang ông về cho Hoàng đế.

Ông già bị đưa vào một cái xe hòm và được cẩn trọng đưa về hoàng cung. Ông nhẹ nhàng trèo lên các bậc thang, đi qua một hồ rộng có nước mềm như lụa xanh với hoa sen nở ra những cánh thơm như mật ong đang nhảy múa, và những cánh hoa thơm này tỏa sáng như những vì sao nhỏ.

Ông già cúi thấp đầu, ở giữa hồ nước, phía trước ngai vàng, và ngai vàng hóa thành một con rồng ngọc bích đối lập với viên ngọc lớn hoàn mỹ ngay dưới chân Hoàng đế.

Hai giọt nước mắt lăn xuống từ mắt ông già.

“Kính Thầy”,… Hoàng đế nói,… “xin hãy dạy dỗ con.”

Không gian Hoàng cung, nơi đặt Ngai vàng phủ kín những nụ tầm xuân. Mỗi nụ tầm xuân nở ra một tiếng sấm trong ánh sáng chói mắt của cánh hoa trắng. Ông già nhẹ vuốt chòm râu, mắt khép hờ và mỉm cười.

“Mọi thứ đều ở đây, thưa Hoàng đế”, ông già nói nhỏ, chỉ vào thánh thất.

“Vậy thì chỉ còn có mỗi việc để làm…” Hoàng đế nói.

Một hành động gọn ngọt. Cái đầu lăn bên viên ngọc lớn hoàn mỹ. Từ đó, nhỏ ra những hạt bạc, dâng lên, mỗi hạt với thế giới không thấu thị của nó, cứ dâng lên cao, cao mãi tới trời xanh.

  • Săn cá

Mái chèo nâng lên rồi hạ xuống, nâng lên rồi hạ xuống, nặng nề gạt nước và trông cứ như hai cánh bướm.

“Cha ơi, tại sao chúng ta chưa bao giờ đến đó?”, cậu bé hỏi, chỉ tay về chân trời.

Người đàn ông cúi xuống, kéo lưới về thuyền. Lưới nặng trĩu với một con cá tuyệt vời nằm gọn trong đó, chẳng biết là loại cá gì, may ra người phía rìa thế giới có thể biết chăng.

Ông cầm mái chèo lên và xoay vòng con thuyền, phía dưới thuyền, một cái bóng lớn sượt qua.

“Cha ơi, tại sao chúng ta chưa bao giờ đến đó?”

Mái chèo nâng lên rồi hạ xuống, nâng lên rồi hạ xuống, nặng nề gạt nước và trông cứ như hai cánh bướm.

Thậm chí nhiều năm trôi qua, linh hồn cậu bé vẫn ở đó. Thậm chí trong cả giấc mơ. Đường chân trời sậm màu, phía rìa thế giới. Đêm này qua đêm khác.

“Ông ơi, tại sao không có ai đi tới đó?”

Bộ râu khô ráp của ông lay lay trong gió.

“Phía đó à?”

“Phía đó”, cậu bé đứng chôn chân trong cát, tay chỉ về phía đường chân trời sậm màu, “Đã có ai tới đó chưa ạ?”

“Chẳng ai muốn đánh mất tâm hồn ở vùng giáp ranh giữa hai thế giới. Bố con đã tiến đến gần đó nhất. Đó là cái giá để có được những mẻ lưới nặng với những con cá không biết là loại cá gì. Con cá tuyệt vời… vàng tinh khiết…, thậm chí chẳng con cá nào vượt qua được. Kể cả những con cá lớn nhất. Sau đó cậu biết rằng cậu sẽ là người đó. Phải… đã lâu lắm rồi kể từ bữa ấy.

Đôi tay xương xẩu nắm mái chèo nâng lên rồi hạ xuống, nâng lên rồi hạ xuống, nặng nề gạt nước và trông cứ như hai cánh bướm. Biển xanh như mực gầm lên và cười.

Người đàn ông đã quên mất rằng con đường đến đó khó khăn và xa xôi đến nhường nào. Trong một thoáng, ông nghĩ rằng đôi tay không còn tuân theo ý muốn của mình nữa, rằng ông đã hoàn toàn mất đi sức mạnh của mình, ông gần như đã kiệt lực, đôi cánh tay xương xẩu và mệt mỏi của ông sẽ đánh rơi mái chèo, đường viền đen nơi chân trời mỗi đêm đó sẽ tan biến trong mắt ông. Nhưng không. Đôi cánh tay ông vẫn nâng lên rồi hạ xuống, nâng lên rồi hạ xuống nặng nề và trông cứ như hai cánh bướm.

Thời gian trôi đi, những con cá trôi qua như những cái bóng diệu kỳ phía dưới thuyền. Rồi cái bóng lớn cũng xuất hiện, đó là con cá lớn, có thể đập nát thuyền chỉ bằng cú quật đuôi của nó. Mắt ông sáng lên lấp lánh. Ông sải thẳng tay, chỉ về phía đường chân trời tối sậm. Đó chỉ còn là một đường rất mảnh. “Sớm thôi, sớm thôi”, ông tự động viên mình.

Bây giờ biển không còn xanh như mực nữa. Biển chẳng xanh, cũng không đen. Sóng biển nổi nhiều bọt và nhẹ hơn. Mặt biển dần dâng lên, dưới ánh sáng của mặt trăng, dâng lên tới thế giới của loài chim và các vì sao. Con thuyền cũng dâng lên cùng với nước. Mái chèo bị gãy làm đôi. Nước giận dữ và tham lam nuốt chửng mái chèo, kết thúc nỗ lực của ông.

Phía dưới thuyền có những bóng đen bí ẩn lừng lững trôi qua, bóng ma chần chừ một lát, rồi nhanh chóng biến mất.

“Vàng tinh khiết”, ông nghĩ.

Nước dâng cao mãi, cao mãi, dâng lên tận những cánh chim và các vì sao.

Một bóng đen cứ lượn quanh thuyền, thành những vòng tròn đầy nghi ngại. Phía trên nó, một bóng đen khác, đầy bí ẩn cũng lượn theo. Một con chim lớn bí ẩn bay lượn theo vòng tròn.

Ông quăng lưới với động tác mạnh mẽ. Sau đó im lặng chờ đợi. Bỗng nhiên cái bóng trùm lên ông. Một cái bóng khác nổi lên phía trên ông. Ông nhanh chóng kéo cái lưới vào thuyền, lấy thân mình che gọn lưới. Con chim xiết móng vuốt khổng lồ cùng lúc hàm răng dữ tợn dưới thuyền phập một nhát, tiếng vỡ răng rắc vang lên. Đôi cánh và đuôi đập nước nặng nề… Chúng có thể lật úp con thuyền chỉ bằng một cú đập cánh hoặc quẫy đuôi, nhưng con chim đã bay bổng lên phía những ngôi sao thấp nhất và con cá lớn đã vượt qua ranh giới để đến với thế giới của nó. Cơ thể ông một mình bất động trước con mồi.

Ông đứng lên, thở nặng nhọc, sinh vật của ông đã kết hợp cùng nhau. Đó là một người phụ nữ có đôi mắt sâu thẳm và có cái đuôi cá sáng lấp lánh và đôi cánh chim trắng muốt. Ông rất hạnh phúc. Ông bắt đầu điều khiển thuyền bằng tay. Thuyền lướt nhẹ và con đường không quá xa nữa. Và ông cười vang. Ông cứ cười mãi với chính mình. Ông đã đi theo tiếng gọi của ước mơ, tới được vùng đất giữa các thế giới. Và ông đã không đánh mất linh hồn mình, mà lại còn đoạt được một linh hồn. Ông nhìn lần nữa vào đôi mắt sâu ấy.

Biển dần dần chuyển màu mực. Bộ lông vũ trắng trên đôi cánh của người phụ nữ bắt đầu rụng, từng cọng lông rụng. Những cái vảy sáng lấp lánh co lại như những đồng xu lăn ra khỏi đuôi. Tay ông guồng nhanh hơn.

Biển màu xanh mực dậy sóng và cười vang. Đôi cánh tay xương xẩu nâng lên rồi hạ xuống, nâng lên rồi hạ xuống nặng nề và trông cứ như hai cánh bướm.

Lằn mảnh của bờ biển đã hiện lên phía xa. Từng mảnh nhỏ đôi cánh trần rụng xuống. Cái đuôi trần cũng rời ra ở giữa.

Ông kéo cái thuyền lên bờ biển vào giữa đêm. Trong lưới chỉ còn một đống lông và vảy cá, cùng những mẩu cánh, đuôi.

Ông ngồi trên bờ biển, hết hơi, nhìn vào đôi mắt thẳm sâu của cô ấy. Cát vẫn dưới chân họ và những vì sao vẫn sáng mãi trên cao.

What do you think?

Written by Trúc Anh

Vietnamese, English, Thai, Chinese

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

GIPHY App Key not set. Please check settings

                             MỞ KHÓA GIẤC MƠ TÔI

POEMS OF NGUYEN HUNG (translated by VTNM)