Kabishev Alexander Konstantinovich (KAK) là nhà thơ và nhà văn, nhà báo kiêm tình nguyện viên của tạp chí POET. Anh đã sáng lập dự án văn hóa và sáng tạo quốc tế DEMO GOG, thành viên của Liên hiệp các nhà văn Nga. Hội viên Hội nhà văn Bắc Mỹ, Tổng biên tập Tạp chí sinh viên NHÂN CÁCH. Anh đã xuất bản tập truyện CƠN ÁC MỘNG, tập thơ VŨ ĐIỆU THƠ và tiểu thuyết CỔ TÍCH ĐỎ. Hiện anh là Chủ tịch Hiệp hội các nhà văn trẻ của Liên bang Nga.
Kabishev Alexander Konstantinovich đã quản lý và tổ chức tuyển tập văn xuôi và thơ hiện đại THẾ HỆ SILIC (2 tập), THÌ THẦM TRONG GIÓ, HỪNG ĐÔNG (Tuyển tập văn, thơ song ngữ Việt – Nga). Nhiều tác phẩm của anh đã được dịch và giới thiệu trên các tạp chí văn học của Tây Ban Nha, Ả Rập, Anh, Việt Nam và Tagalog (Nga, St.Petersburg). Xin trân trọng giới thiệu truyện ngắn Đảo đá của anh do nhà văn Phạm Vân Anh chuyển ngữ.
Truyện ngắn của: Kabishev Alexander Konstantinovich
Ngày xửa ngày xưa, có toàn thế giới có chung một bà mẹ vô cùng vĩ đại. Bà có nhiệm vụ chăm sóc, bảo vệ địa cầu – một hiện vật cổ đại tượng trưng cho sức mạnh, sự ổn định, trường tồn và luôn cân bằng. Trên một giá đỡ vô hình, địa cầu liên tục tỏa hào quang với muôn hồng nghìn tía đầy huyền diệu. Đó chính là ánh sáng của sự sống. Địa cầu trôi trong không gian cao vô tận mà chỉ có bà mẹ ấy mới có thể chạm tới mà thôi.
Không chỉ canh giữ địa cầu, bà mẹ vĩ đại còn có một kho báu vô giá là hai mươi người con. Mỗi trăm năm, bà lại trở dạ sinh ra một đứa con, đến nay tất thảy bà đã có mười con trai và con gái. Những những đứa con yêu của bà luôn xung khắc với nhau, hiếm khi thấy chúng có niềm thân ái như những người anh em của các gia đình khác. Nguyên nhân là do ngay từ khi sinh ra, cả hai mươi người con đều có tham vọng đứng đầu vũ trụ và tự cho rằng mình là ưu việt nhất. Chúng luôn nghĩ, những thứ đã được tạo ra trước đó đều cũ kỹ, lỗi thời và duy chỉ có mình mới có thể tách ra khỏi mẹ, giành được quyền sở hữu địa cầu cho riêng mình. Nhưng bà mẹ đã không cho phép bất cứ đứa con nào được đến gần để chạm tay vào hiện vật cổ đại mang ánh sáng kỳ diệu kia,
Với những áp lực đè nặng trên vai, vừa phải bảo tồn địa cầu, vừa phải ngăn cản những cuộc xung đột, tranh chấp giữa những đứa con xung quanh quả địa cầu nhỏ bé và mong manh, người mẹ dần trở nên suy yếu. Và rồi khi đứa con thứ 21 vừa được sinh ra thì bà qua đời. Ngay khi người mẹ vừa trút hơi thở cuối cùng, những đứa con đại nghịch bất đạo bỏ mặc cậu em còn đỏ hỏn khóc lặng trên xác của mẹ mình. Địa cầu mất đi sự bảo vệ của bà mẹ trong hàng triệu năm qua. Từ nhiều phía, bốn mươi cánh tay vươn tới, bủa vây địa cầu để chặn lại những luồn sáng nhiệm màu. Nhưng dù có cố gắng thế nào, chúng cũng không thể chạm tới được, giá đỡ vô hình rung lắc bốn phía để né tránh những cánh tay tham lam, ngông cuồng đang nhao nhao tranh đoạt.
Và rồi, sau một hồi lắc ngang dọc, địa cầu một lần nữa lại trượt xuống. Cú trượt lần này chao nghiêng và đâm sầm vào nền không gian vô hạn của vũ trụ rồi vỡ tan thành 21 mảnh. Ngay lập tức, vẻ rạng rỡ và quầng sáng tuyệt vời của nó lịm dần, lịm dần và gần như biến mất không dấu vết. Song điều đó không làm cho những đứa trẻ kia sợ hãi. Dẫu bóng tối mịt mù bủa vây, mỗi đứa nắm chặt lấy một mảnh vỡ và chạy về những góc riêng của chúng trong vũ trụ. Riêng đứa bé trai út vừa đứng dậy chỉ có thể lấy được một mảnh nhỏ gần giống hình tam giác
Vậy là bắt đầu thời kỳ của bóng tối ngự trị, sánh đặc tưởng như không thể xuyên thủng và chìm trong im lặng tuyệt đối. Không một tia sáng chiếu lóe, không một thanh âm mỏng manh và không một khái niệm nào về những gì đang diễn ra. Suốt khoảng thời gian dài, những người anh chị lớn đã cố gắng dựa vào mảnh vỡ mình sở hữu để trở lên mạnh mẽ và phát triển to lớn hơn mẹ mình. Song tất cả mọi nỗ lực đều chuốc lấy thất bại. Những mảnh vỡ của chúng chỉ là những viên đá xám lạnh, nhạt nhẽo và thảm hại trong lòng bàn tay.
Riêng cậu bé út, suốt cả quãng thời gian vô tận ấy chỉ biết ngồi trong bóng tối mịt mờ, dường như không nhìn thấy tương lai. Cậu miên man chìm trong nỗi suy tưởng về anh chị của mình và đặc biệt là người mẹ đã mất. Bất thình lình, vào một thời điểm không định trước, cậu quay quay trên tay mảnh vỡ hình tam giác của mình và rồi mảnh vỡ tỏa sáng trong khoảnh khắc, như thể quả cầu vẫn vẹn nguyên trước đó. Cậu bé không tin vào mắt mình, vội quay lại mảnh vỡ theo cách cậu vừa làm và ánh sáng lại tỏa ra chói lòa. Ánh hào quang ấy đã thu hút người anh kế trên cậu, đứa con thứ 20 của bà mẹ vĩ đại. Bấy lâu, anh ta đã cố gắng nỗ lực hơn mọi người để có thể gò cong mảnh vỡ của mình thành một quả cầu mới nhưng chưa thành công. Thậm chí đôi bàn tay của anh ta còn bị mảnh vỡ cứa rất sâu, máu vẫn đang rỉ thành dòng.
Người anh thứ 20 yêu cầu em trai thể hiện thủ thuật tạo nên ánh sáng từ mảnh vỡ, nhưng cậu em út lại đề nghị anh ta cho mình mảnh vỡ kia. Người anh lúc đầu từ chối, nhưng rồi lại xuôi xuôi với lời đề nghị của cậu em rằng, sẽ làm cho hai mảnh vỡ cùng tỏa sáng rực rỡ hơn. Anh ta tự nguyện đưa mảnh vỡ cho cậu em út và thật kỳ lạ, bàn tay đang chảy máu của anh bỗng dần lành lại. Cậu em út cố gắng kết nối các mảnh vỡ lại với nhau. Khi liên kết lại ánh sáng cầu vồng tỏa ra từ chúng rực rỡ hơn và cũng sáng lâu hơn. Hai anh em bừng tỉnh và nhận ra rằng, địa cầu có thể trở về nguyên vẹn như trước nếu các mảnh vỡ dược tìm thấy và ghép lại.
Quyết tâm thực hiện mục tiêu ấy, hai anh em bắt đầu lang thang trong vũ trụ suốt nhiều ngày tháng để tìm kiếm những anh chị em còn lại. Chúng phiêu dạt đến mọi nơi, ngay cả những góc xa xôi nhất của vũ trụ. Mỗi khi tìm thấy một người nào đó, mảnh vỡ được ghép lại thì địa cầu lại rực rỡ hơn và chiếu sáng dài hơn. Khi tất cả 21 mảnh được ghép lại, một quả cầu khi các mảnh vỡ được ghép lại với nhau, địa cầu trở lại như khi bà mẹ còn sống, tỏa ánh sáng nhiệm màu, xua đi bóng tối âm u đang ngự trị vũ trụ.
Lúc này, điều quan trọng mà chúng phải làm là đặt địa cầu trở lại giá đỡ vô hình trong không gian bao la. Khi hoàn tất việc đó, lần đầu tiên trong đời cả 21 người đều lùi lại một bước để nhìn. Không phải nhìn địa cầu, mà nhìn vào chính mình để nhận ra mỗi người mỗi vẻ. Chúng khác nhau về tuổi tác, màu da, hình thể… nhưng đều là con của mẹ, đều có chung một khởi đầu, có chung một cội rễ, một nền tảng.
Chúng chợt thấu hiểu sâu sắc rằng, những mảnh vỡ của địa cầu mà mỗi người từng cố chiếm giữ chính là cuộc sống và số phận của riêng mình. Chỉ khi tất cả các anh chị em đoàn kết, gắn bó bên nhau mới duy trì được nguyên vẹn khối cầu mang sức sống trường tồn mà mẹ chúng đã bảo vệ đến hơi thở cuối cùng. Chỉ khi mọi người cùng tự nguyện xích lại gần nhau, từ bỏ những mảnh vỡ mang theo số phận riêng biệt của chính mình thì chúng mới thực sự trở thành một khối hoàn thiện, trở thành một điều gì đó lớn hơn, mạnh mẽ và toàn diện hơn.
Mọi sự vật sinh ra và tồn tại trên đời đều có nguyên do và vai trò riêng của nó. Không có bộ phận nào quan trọng hơn hay ít quan trọng hơn trong tổng thể. Nếu chúng ta chỉ cần loại trừ đi dù chỉ một chi tiết nhỏ trong tổng thể ấy, mọi điều sẽ trở nên trống rỗng và vô nghĩa. Bởi vũ trụ này, địa cầu này là một và không thể phân chia!
The Parable of the Sphere of the World
In the distant past there lived a great universal Mother. Her main responsibility was to preserve and take care of the sphere of the world, the most powerful and ancient artifact symbolizing stability, constancy and balance. This sphere continuously radiated an amazing rainbow radiance – the light of life, and was stored on an invisible stand, so high that only the mother could reach it.
The great Mother also had another treasure – twenty children: ten daughters and ten sons, each of whom was born consecutively once every hundred years. But there was no peace and quiet between them. From birth, everyone aspired to stand at the head of the universe, to prove that everything created before him was backward and outdated, and only he or she was called upon to achieve independence from the Mother, to accept and own the sphere of the world alone, but the Mother did not allow any of them to approach the sphere, much less touch it.
It is not surprising that with each new century, the Mother, seeing how children endlessly conflict, pushing around a small and fragile sphere, became weaker and weaker. And with the birth of 21 sons, she died.
Immediately, the sphere lost its protection and the children, being neglected, pulled their hands to it, leaving their younger brother on the body of the deceased. Forty hands reached out to the sphere from all sides, blocking the radiance of the sphere, but none could reach, and meanwhile the stand was swaying from side to side, from more and more pushes of children trying to jump.
And now, once again, the sphere slid down with a tilted delivery and crashed against the universal foundation, shattering into 21 fragments. Immediately, her radiance faded without a trace.
It didn’t scare the children at all, and even in pitch darkness, everyone grabbed a fragment and ran to their end of the universe, while the younger brother, who had just got to his feet, could only take the last and smallest fragment, a little similar in shape to a triangle.
Thus began a time of silent and impenetrable darkness, and there was no sound, no spark of light, no idea of what was happening. All this time, the brothers and sisters tried to use their fragments to become stronger and bigger than their mother was, but the pathetic fragments were only cold and faded stones in their palms.
Sitting in the dark for an infinitely long time and not seeing the future, the younger one twisted his shard, remembering his brothers, sisters and, of course, his mother. And at some point, turning the shard away from itself, as if the sphere was intact, and for a moment the shard shone. The younger one could not believe his eyes and repeated this movement again. The effect was the same! And now this radiance attracted his twentieth brother, who tried more than others to bend his fragment and turn it into a new sphere, and therefore his hands were especially deeply cut and even still bleeding. He asked his younger brother to show this trick with a glow, but instead the younger brother asked his brother for his fragment. At first, he flatly refused, then the younger one suggested that together the fragments could shine brighter and this agreement worked. The twentieth voluntarily gave the fragment to his brother and immediately his bleeding hands began to heal. The younger one connected the fragments and lo and behold! They shone brighter and shone noticeably longer! That is, the sphere can be returned by collecting fragments!
The goal was set, they wandered for an immeasurably long time in search of the others, visiting the most remote corners of the universe, and with each new brother or sister found and the inclusion of their fragment, the sphere lit up brighter and shone longer. And when the fragments were put together, the sphere lit up, as before in those days when the Mother was alive.
Now all they had to do was put the sphere on an invisible stand. Having done this, they took a step back for the first time in their lives and looked, not at the sphere, but at themselves. They were so different, in age, in build, in color, and yet they were the children of the same mother, they had one beginning, one foundation.
Then they realized that the fragments were their own lives and personal destinies, only together they can maintain the sphere intact. And only when everyone voluntarily came together and gave up their fragments, they united them, as well as their separate destinies, becoming something more than everyone was individually, and most importantly whole.
There is not a single more important part of the whole, all parts are equal and excluding at least one of them, all the others will turn into emptiness, because the universe is one and indivisible!
(Kabishev A.K.)
GIPHY App Key not set. Please check settings