MỘT NHÀNH XUÂN NỞ CUỐI CHÂN ĐÈO
(Võ Thị Như Mai đọc tập LẠT MỀM EM BUỘC DƯ HƯƠNG, NXB HNV/ 2024, của tác giả NGUYÊN PHƯƠNG)
Gió len qua kẽ lá, mang theo hương thoảng nhẹ của hoa cúc dại. Bàn tay nhỏ nhắn của em khẽ xoắn những sợi lạt mỏng manh, từng nút thắt như gói ghém cả một trời ký ức. Những sợi lạt mềm không chỉ buộc lấy những bó hoa mà còn buộc chặt chút dư âm phai nhạt của ngày xưa.Trong gian bếp cũ, tiếng dao thớt lặng lẽ hòa nhịp với hơi khói bếp mơ hồ. Em đứng đó, ánh mắt đượm màu hoài niệm, buộc từng vòng lạt quanh chiếc giỏ mây. Chỉ một cái cúi đầu cũng đủ để tóc em rơi nhẹ, thoáng chạm vào gió, để lại dư hương khó tả. Chiều xuống, nắng đổ dài trên hiên nhà. Một sợi lạt bị gió cuốn đi, xoay vòng trong không trung rồi đáp xuống mặt đất. Mùi hương vẫn còn đó, dịu dàng như lời thì thầm. LẠT MỀM EM BUỘC DƯ HƯƠNG. Em nhìn theo, khóe môi thoáng nét cười, mà ánh mắt lại xa xôi như đang buộc chính trái tim mình vào một khoảng trời không gọi thành tên.
1. MÂY VẼ TRÊN TÓC, PHÚT GIAO MÙA, MÃI MÃI SÔNG TRÔI, SẮC THU, TRÁI TIM MÀU BIỂN, NẮNG CHIỀU, ĐIỆP KHÚC HẠ.
Thiên nhiên luôn là nguồn cảm hứng bất tận, nơi mà mỗi cơn gió, ánh nắng hay dòng nước đều chứa đựng câu chuyện riêng. Trong dòng chảy của thời gian, sắc thu nhạt nhòa hay tiếng ve mùa hạ không chỉ là hiện tượng mà còn là những nhịp đập của cảm xúc con người. Những bài thơ này khiến em lạc vào không gian thanh bình, để tâm hồn hòa cùng nhịp điệu đất trời. Đứng giữa thiên nhiên, thời gian dường như trôi chậm lại, để ta cảm nhận từng khoảnh khắc trọn vẹn hơn. Nàng thơ không chỉ miêu tả mà còn sống cùng thiên nhiên, biến nó thành bức tranh đầy sắc màu nhưng thấm đẫm lòng người.
“Như đời lá, ta không xanh mãi/ Xuân qua rồi, hạ cũng tàn phai/ Nhắm mắt lại, thu về nhẹ quá/ Chợt nhìn ra đông cũng đến gần”
“Ký ức nào vẫn mãi sáng lung linh/ Ta góp nhặt làm hành trang tuổi mới/ Và cứ thế, đường thênh thang bước tới/ Phút giao mùa, rạng rỡ Nụ cười xuân”
“Mãi là thế dòng thời gian cuốn mất/ Những trăng xưa, hạ trắng, nắng thu vàng/ Vẫn đóng đầy nhưng vẫn cứ ly tan/ Chỉ khoảnh khắc khắc hôm qua tình để lại”
“Ôi thu đến nhẹ nhàng tay lướt phím/ Trắng cũng đàn và xanh ngát trái tim/ Hãy ru mình vào thế giới lặng im/ Chào mùa mới, sắc màu thu tháng bảy”
“Anh về nhé! Ta cùng khơi màu biển/ Bãi bờ xưa cát trắng cứ dịu dàng/ Xanh hiền hòa, biển hát khúc bình an/ Ta hong lại chuyện ngàn năm tình biển”
“Tinh khôi ký ức ức cuộc đời/ Hoàng hôn rất khẽ … gọi mời nắng lên …”
“Ai vô tình tìm hạ tận đâu đâu/ Kìa trước mặt một trời hè yêu dấu”
2. CHIẾC LÁ CUỐI CÙNG, HƯƠNG XƯA, LÁ YÊU XƯA, KHI TA BIẾT, TÌNH LÁ, LỜI TRẦN TÌNH.
Tình yêu luôn mang đến những rung động khó gọi thành tên. Đôi khi là một chiếc lá cuối cùng rơi nhẹ, khi khác lại là mùi hương của quá khứ vọng về. Những cảm xúc ấy không chỉ là tình yêu lứa đôi mà còn là tình yêu với chính cuộc đời, với những khoảnh khắc ngắn ngủi mà sâu sắc. Từng vần thơ như nhịp tim thổn thức, gói gọn tất cả niềm thương, nỗi nhớ. Qua từng câu chữ, ta thấy tình yêu không chỉ là hiện tại mà còn là ký ức sống động, là những hy vọng lấp lánh cho tương lai. Tác giả nhắc ta rằng yêu là cảm nhận, là nâng niu từng phút giây, dù là ngọt ngào hay đắng cay. Tình yêu được thể hiện qua lăng kính đa chiều, lúc dịu dàng, khi trăn trở. Từng vần thơ là nốt nhạc tình cảm, gợi lên nỗi nhớ và niềm yêu thương da diết. Sự tinh tế trong câu chữ khiến người đọc cảm nhận rõ nét những cung bậc cảm xúc mà tác giả đã trải qua.
“Rồi mùa mới lá non xanh chất ngất/ Chiếc lá xưa … vùi đất rũ tình cây …”
“Giờ phiêu lưu bạt những bạn bè thuở ấy/ Được mất, bình yên, hạnh phúc, chia ly/ Ta gặp lại khi tuổi đời rêu bạc/ Một tiếng gọi nhau nhắc nhở lòng mình”
“Để lá cành luôn mãi vấn vương/ Và mơn mởn chồi non lộc biếc/ Thời gian sẽ trôi đi biền biệt/ Lá xa cành, nắng tắt bên song”
“Khi ta biết mùa xuân còn có mẹ/ Lá thắm sau vườn vẫn cứ ngát xanh/ Bình mình trao những tia sáng trong lành/ Và ta hiểu từ đây mong manh nắng”
“Cho dù thế trong biển đời vô tận/ Lá vẫn mơ xanh ánh nắng ngập tràn/ Một đời người như chiếc lá sang trang/ Trong dâu bể ta thấy mình như lá”
“Chân tình trọn vẹn trước sau/ Nụ cười viên mãn thắm màu bình yên …”
3. BA!, DÁNG MẸ, VỀ VỚI TUỔI THƠ, KÝ ỨC, CÂU HÒ CỦA MẸ.
Gia đình, với những yêu thương giản dị, là ngọn nguồn của mọi cảm xúc. Hình ảnh người cha kiên cường, người mẹ tảo tần hiện lên đầy sống động, vừa gần gũi vừa thiêng liêng. Những ký ức tuổi thơ hiện ra qua từng câu thơ như dòng suối mát lành tưới mát tâm hồn. Dù đi xa đến đâu, lòng người vẫn hướng về tổ ấm nhỏ, nơi từng bước chân đầu tiên được nâng đỡ. Gia đình không chỉ là nơi chốn mà còn là dòng chảy của tình yêu, là nơi em tìm về giữa những giông tố cuộc đời. Tác giả đưa em trở lại những ngày tháng bình yên, nâng giá trị bền vững của cội nguồn trong tim mỗi người. Chủ đề gia đình luôn mang đến những cảm xúc dạt dào. Qua từng bài thơ, tình yêu thương dành cho cha mẹ, những ký ức tuổi thơ hay những giá trị truyền thống được tái hiện đầy xúc động. Đây là nơi tâm hồn trở về tìm lại bình yên và nguồn cội.
“Người ra sông cả hòa vào biển/ Gió cuốn mây trời xa rất xa …/ Như trăng sao nhớ đêm mờ mịt/ Dập dềnh sóng khóc tận trùng khơi”
“Dù con đi khắp phương trời/ Quay về bến mẹ là nơi yên bình/ Mẹ ơi, trọn một chữ tình/ Mênh mông biển rộng con xin đáp đền …”
“Trở về nhé,/ tuổi thơ bình yên không tì vết/ Áo trắng sân trường rộn rã tung bay/ Một chút dư âm,
đọng lại tháng ngày/ Khi tuổi trẻ chỉ còn trong ký ức”
“Chỉ có tiết mùa vực dậy bước chân êm/ Bầy sẻ non vẫn ríu rít bên thềm/ Anh đến sớm hay mùa đông đi vội!/ Mười hai tháng quắt quay rồi bỏ lối”
“Chúng con lớn bằng gánh rau của mẹ/ Bằng hạt cơm bao cấp, bằng khoai bắp trái mùa/ Bằng tấm lòng bất kể thắng thua/ Bằng gia vị tình yêu vô đối”
Trong cuộc sống, có những lúc ta dừng lại để nhìn sâu vào chính mình. Những vần thơ thủ thỉ thì thầm là lời tự sự đầy triết lý, và suy tư về cuộc sống. Đời người như bản nhạc, có lúc trầm lúc bổng, nhưng điều quan trọng nhất là tìm ra ý nghĩa trong từng nốt thăng trầm. Nàng thơ không chỉ đối diện với những niềm vui mà còn thấu hiểu nỗi buồn, dùng nó để làm sáng tỏ giá trị đích thực của cuộc sống. Qua thơ, ta nhận ra rằng mỗi ngày đều là một cơ hội, mỗi khoảnh khắc đều đáng trân trọng. Chiêm nghiệm không phải để dừng lại mà là để vững bước hơn trên con đường phía trước. Những suy tư về cuộc sống, con người và các giá trị tinh thần được thể hiện tinh tế trong các bài thơ rất nhịp nhàng và nhất quán. Tác giả không chỉ viết cho bản thân mà còn lan tỏa thông điệp sống đẹp, sống ý nghĩa đến độc giả. Tập thơ như một bản hòa tấu, mỗi chủ đề là một giai điệu riêng, nhưng tất cả đều hướng đến việc tôn vinh vẻ đẹp của cảm xúc và những giá trị thiêng liêng trong cuộc sống.
THAY LỜI KẾT: Dòng thơ của Nguyên Phương khiến em nghĩ đến hình ảnh của một dòng sông nhỏ, chảy chậm và êm đềm giữa bạt ngàn thiên nhiên. Không gấp gáp, không ồn ào, nhưng mỗi nhịp chảy đều mang theo một sự nhẹ nhàng, sâu lắng và nữ tính rất riêng. Thơ của chị nhất quán trong phong cách, khiêm nhường trong cách thể hiện, và đằm thắm như nụ cười dịu dàng của người phụ nữ yêu đời, yêu thơ, và yêu cả những điều dung dị nhất trong cuộc sống. Sự đằm thắm ấy không cần đến sự phá cách hay tìm kiếm cái lạ lẫm để nổi bật, mà chính nhờ giữ được nét truyền thống, chân phương, chị đã khiến những tâm tình trong thơ đi thẳng vào trái tim người đọc. Em thích thơ của chị vì nó không chỉ giải bày cho tâm hồn của chính tác giả mà còn tạo nên sự đồng cảm, giải trí và lắng đọng trong lòng người thưởng thức. Ở đó, người đọc tìm được một chốn bình yên, một nhịp thơ êm ả giữa bộn bề cuộc đời. Thơ Nguyên Phương – như chính chị, mộc mạc mà sâu sắc, giản dị mà vững vàng, từng trải mà đầy niềm tin yêu. Em đã yêu hương hoàng lan buổi sớm, chim chuyền cành cất tiếng hót vui reo, em đã yêu nụ tình ta vừa chớm, một nhành xuân nở cuối chân đèo. Vâng, đọc tập thơ của nàng ngày cuối năm, em bỗng nghĩ đến MỘT NHÀNH XUÂN NỞ CUỐI CHÂN ĐÈO.
Võ Thị Như Mai
Thạc sĩ văn học, giáo viên tại Tây Úc
GIPHY App Key not set. Please check settings