in

Nhà văn Enid Blyton

Chuyển ngữ bởi Hà Linh

B

Vài nét về tác giả:

Enid Blyton (11/08/1897 – 28/11/1968) là nhà văn thiếu nhi người Anh, tác giả của những bộ sách bán chạy nhất trên toàn thế giới kể từ những năm 1930. Sách của bà đã được dịch sang 90 thứ tiếng. Bà viết về nhiều chủ đề, bao gồm giáo dục, lịch sử tự nhiên, giả tưởng, bí ẩn và những câu chuyện trong Kinh thánh. Bà được nhớ đến nhiều nhất với các bộ sách: Noddy, Famous Five (Bộ Năm Lừng Danh), Secret Seven (Bộ Bảy Bí Ẩn), Five Find-Outers (Năm Nhà Điều Tra) và Malory Towers (Tòa Tháp Malory). 

Tác giả Enid Blyton. Ảnh: Onthisday.com

Đoạn trích sau đây là một chương trong tác phẩm Famous Five (Bộ năm lừng danh) của bà.

U

Chương 1 – Bất ngờ lớn

“Mẹ, đã có tin gì về chuyến đi nghỉ hè của nhà mình chưa ạ?” Julian hỏi trong bữa sáng. “Chúng ta sẽ vẫn tới vịnh Polseath như mọi năm chứ?”

“Mẹ e là không được,” mẹ cậu đáp. “Năm nay chỗ ấy quả thực đã kín đặc rồi.”

Bên bàn ăn sáng, ba đứa trẻ nhìn nhau thất vọng tràn trề. Chúng mê tít khu nhà ở vịnh Polseath. Bờ biển ở đó mới đáng yêu làm sao, tắm nắng ở đó mới tuyệt đến nhường nào.

“Tươi tỉnh lên nào,” bố chúng lên tiếng. “Bố chắc chắn chúng ta sẽ tìm ra chỗ khác hay không kém đâu. Dù sao thì năm nay bố mẹ cũng không đi cùng các con được. Mẹ đã báo với mấy đứa chưa?”

“Chưa hề!” Anne đáp. “Ôi mẹ, là thật ạ? Mẹ không thể đi nghỉ với chúng con được sao? Năm nào mẹ cũng đi cơ mà.”

“Ừ, lần này bố con muốn mẹ cùng tới Scotland,” người mẹ đáp. “Chỉ riêng bố mẹ thôi! Mấy đứa cũng đã đủ lớn để tự lo rồi nên bố mẹ nghĩ các con sẽ vui hơn nhiều nếu đi một mình. Nhưng giờ khi không đến vịnh Polseath được, mẹ quả thực chưa biết gửi mấy đứa đi đâu.”

“Nhà chú Quentin thì sao nhỉ?” đột nhiên bố đề xuất. Quentin là em trai bố, chú của lũ trẻ. Chúng từng có dịp giáp mặt ông chú một lần và sợ chết khiếp. Đó là một người đàn ông cao lêu nghêu, cau có, một nhà khoa học có tài, ngày đêm vùi đầu vào nghiên cứu. Ông sống cạnh biển – nhưng đó là tất cả những gì lũ trẻ biết về chú mình!

“Chú Quentin á?” mẹ lũ trẻ nói, môi bặm lại. “Cái gì khiến anh tự dưng nghĩ tới chú ấy vậy? Em hoàn toàn không nghĩ là chú ấy thích có bọn trẻ quẩn chân trong cái nhà chật chội đó đâu.”

“Ồ,” người bố đáp, “hôm nọ cô Quentin lên thành phố gặp anh bàn ít việc, và anh không nghĩ rằng cuộc sống hiện tại của họ thoải mái lắm đâu. Fanny nói cô ấy sẽ rất mừng nếu có một vài khách tới nghỉ ở nhà mình để có thêm đồng ra đồng vào. Nhà họ nằm ngay sát biển, em biết đấy. Có thể đó chính là nơi lũ trẻ cần. Fanny rất tử tế và cô ấy sẽ trông nom bọn trẻ đâu ra đấy.”

“Vâng, nhưng bản thân cô ấy cũng đã có một đứa nhóc để chăm lo đúng không?” mẹ lũ trẻ đáp. “Xem nào, tên nó là gì nhỉ, một cái tên kỳ cục, à, Georgina! Con bé mấy tuổi rồi chứ? Khoảng mười một gì đó, em chắc thế.”

“Bằng tuổi con,” Dick xen vào. “Ối chà, có một cô em họ mà chúng con chưa gặp bao giờ! Chắc chắn nó cô đơn thui thủi lắm. Con còn có anh Julian và nhóc Anne để chơi cùng, nhưng Georgina thì mỗi một mình.”

“Ừ, cô Fanny của con cũng nói rằng con bé Georgina sẽ rất thích có người bầu bạn,” bố nó nói. “Em này, anh thực sự nghĩ rằng khó khăn của chúng ta sẽ được giải quyết nếu giờ ta điện cho Fanny và đề nghị gửi lũ trẻ tới đó. Như thế vừa giúp được Fanny, anh chắc chắn đấy, mà Georgina cũng có bạn chơi cùng trong dịp nghỉ hè. Còn chúng ta thì an tâm rằng ba cô cậu nhà mình được an toàn.”

Bọn trẻ bắt đầu cảm thấy phấn chấn cao độ. Sẽ rất vui khi được tới một nơi mà bạn chưa từng đến và sống cùng một cô em họ bạn chưa từng gặp mặt.

“Ở đó có vách đá với đá tảng và cát không ạ?” Anne hỏi. “Nơi đó có vui không ạ?”

“Bố không nhớ rõ lắm,” bố nó đáp. “Nhưng bố cảm thấy chắc chắn đó là một nơi thú vị. Kiểu gì mấy đứa cũng sẽ thích mê! Chỗ đó tên là vịnh Kirrin. Cô Fanny của các con đã sống ở đó cả đời và quyết không đánh đổi cuộc sống ở đó vì bất cứ thứ gì.”

“Bố, bố gọi ngay cho cô Fanny và xin cô ấy cho bọn con đến đó đi!” Dick kêu lên. “Con có linh cảm đó chính là nơi bọn con cần đến. Nghe có vẻ phiêu lưu đấy ạ!”

“Chà chà, đi đâu mà con chả nói vậy nhóc!” Bố cười xòa. “Được rồi, bố đi gọi điện ngay đây, để xem các con có cơ hội không nào.”

Họ đã dùng xong bữa sáng và lũ trẻ đứng cả dậy trong lúc đợi bố đi gọi điện. Ông bước ra sảnh và chúng nghe thấy tiếng ông quay số.

“Anh hy vọng là mọi việc ổn thỏa!” Julian nói. “Anh đang nghĩ không biết Georgina trông thế nào. Cái tên buồn cười thật, nhỉ? Nghe như tên con trai ấy. Vậy là con bé mười một tuổi, kém anh một tuổi, bằng tuổi em, Dick, và hơn em một tuổi, Anne. Chắc chắn nó sẽ hợp cạ với tụi mình.”

Mười phút sau, bố quay lại và lũ trẻ biết ngay rằng ông đã lo liệu đâu vào đấy. Ông mỉm cười với chúng.

“Chà, xong rồi nhé,” bố nói. “Cô Fanny của các con rất mừng. Cô ấy nói Georgina có bạn chơi cùng thì thật tốt quá, vì con bé là một đứa nhóc cô độc, lúc nào cũng lang thang một mình. Và cô ấy cũng rất thích được chăm sóc các con. Có điều phải cẩn thận đừng có quấy rầy chú Quentin. Chú ấy làm việc rất hăng và không dễ xuề xòa khi bị làm phiền đâu.”

“Bọn con sẽ im như thóc!” Dick nói.

“Thật sự là vậy đấy ạ. Ôi mê ly, mê ly, bao giờ thì mình sẽ đi hả bố?”

“Tuần sau, nếu mẹ các con thu xếp xong,” bố đáp.

Mẹ gật đầu. “Được đấy. Bọn trẻ cũng chẳng có gì nhiều mà thu xếp – toàn đồ bơi, áo phông, quần bò. Cả ba đứa đều mặc giống hệt nhau.”

“Hoan hô được mặc lại quần bò,” Anne vừa nói vừa nhảy nhót khắp phòng. “Con phát ốm với váy đồng phục của trường rồi. Con muốn mặc quần soóc hay đồ bơi, đi tắm biển và leo trèo với các anh.”

“Ừ, con sẽ sớm được làm vậy thôi,” mẹ bật cười. “Nhớ chuẩn bị sẵn những thứ đồ chơi và sách vở các con muốn mang đi nhé! Đừng có vác theo nhiều quá, mẹ xin đấy, ở đó không dư dả chỗ đâu.”

“Năm ngoái Anne đòi mang theo tất cả mười lăm con búp bê của nó,” Dick châm chọc. “Nhớ không, Anne? Em thấy mình quê không?”

“Không, em không quê!” Anne đáp lại, mặt đỏ bừng. “Em yêu búp bê của em và chỉ là không biết chọn mang theo con nào nên em nghĩ là nên mang hết đi. Việc đó chẳng có gì quê cả.”

What do you think?

Sứ mệnh giới thiệu tác giả văn chương Việt Nam ra nước ngoài

Thảo luận về giải pháp phổ biến Văn học Pháp tại Việt Nam