NHỮNG NỐT LẶNG
(Võ Thị Như Mai đọc thơ Quỳnh Tiên, THẢ TAY NGẮT ĐỌT BÌNH MINH, NXB HNV, 2024)
Tập thơ Thả tay ngắt đọt bình minh của nữ sĩ Quỳnh Tiên không phải là một khúc ca rực rỡ giữa đám đông, mà là âm vang trầm lắng từ cõi lòng, cảm xúc dịu dàng được ươm mầm, lớn lên trong tĩnh lặng. Từng câu chữ là một nhịp thở của đời sống, là sự hòa quyện giữa quá khứ, hiện tại và niềm tin vào những điều chưa đến.
1.
Quỳnh Tiên bước vào thế giới thơ ca với sự chậm rãi của một người đã qua những ồn ào và giông tố. Chính vì thế, thơ chị mang sắc thái của sự chiêm nghiệm, của một tâm hồn từng đau đáu, nhưng đã tìm thấy sự bình yên trong từng nhịp đập của cuộc sống. Những hình ảnh trong thơ không phải là sự gò ép của trí tưởng tượng, mà là những lát cắt mộc mạc, chân thực:— with Quỳnh Tiên.
“Đông chưa tàn, xuân vừa hé nụ.
Tạ từ đêm , hoa cỏ mượt sương tơ.
Không phải là mơ , đôi mình cứ ngỡ.
Trăng chếch đầu non gà chẳng gáy sang canh .
Như trẻ con nôn nao ngày hội lớn.
Xênh xang mừng khoe chiếc áo mới may.
Như người già ngẩm chuyện xưa nay.
Những viên sỏi nhọn tròn, bôn ba đời tấp nập.
Những cuộc tình qua đi ồn ào, êm ả.”
Đó là cách Quỳnh Tiên gọi về những kỷ niệm, không níu kéo, không trĩu nặng mà chỉ như một làn mây thoảng qua.
2.
Điều khiến tập thơ này đặc biệt là sự bình dị được nâng tầm thành cái đẹp. Mỗi hình ảnh nhỏ nhặt – từ ánh nắng ban mai, dòng nước lặng lờ, đến những giọt mưa trên mái hiên – đều trở nên sống động và mang ý nghĩa riêng dưới ngòi bút của Quỳnh Tiên:
“Thả giọt nắng
cho tình yêu đổi sắc.
Gam yêu thương
đậm nhạt chất hao gầy.
Sỏi trong tay
những lần đau ném vội.
Mặt hồ yên
xao động xoáy trời mây.”
Thơ chị không tô vẽ đời sống, mà để nó tự nhiên như vốn dĩ, nhưng qua góc nhìn của người biết lắng nghe và thấu hiểu.
3.
Trong Thả tay ngắt đọt bình minh, tình yêu không phải là những cơn sóng ào ạt, mà là sự tĩnh lặng, sâu lắng của hai tâm hồn đã vượt qua mọi va vấp:
“Em về trầm mặc nghe biển hát
Nhạc điệu mê hồn sóng vỗ nhau
Em trả biển cho anh
một trời thiêu đốt nắng
Cứ chồn chân sóng trắng
Khát một đoá trà mi
Em trả biển cho anh
mây xanh anh giữ lấy
Sóng hôn mãi mạn bờ
cát cười mơ giấc ngủ rêu tơ”
Tình yêu trong thơ Quỳnh Tiên là sự kết nối âm thầm, nhưng đầy mãnh liệt, là sự gặp gỡ giữa hai người không cần lời hoa mỹ, chỉ cần trái tim vẫn đồng điệu.
Có lẽ, điều làm nên sức hút lớn nhất của tập thơ chính là tinh thần an nhiên, tự tại mà Quỳnh Tiên gửi gắm. Chị không tìm cách kháng cự dòng chảy thời gian, mà chọn cách hòa mình, tận hưởng từng khoảnh khắc, dù ngắn ngủi. Những câu thơ như lời nhắc nhở rằng chúng ta không thể ngăn ngày tháng trôi đi, nhưng hoàn toàn có thể chọn cách sống sao cho ý nghĩa:
“Ngắt bình minh,
Bỏ vào tay một ngày mới
Đủ nắng, đủ gió, đủ an yên.”
5.
Tập thơ Thả tay ngắt đọt bình minh không vang dội như một lời tuyên ngôn, mà lặng lẽ đi vào lòng người, tựa như tiếng đàn nhẹ giữa phố đông. Ở đó, người đọc không chỉ tìm thấy sự đồng cảm, mà còn học được cách nhìn nhận cuộc sống bằng một đôi mắt bao dung hơn.
Tác phẩm của Quỳnh Tiên giống như một giọt sương mai – nhỏ bé nhưng trong trẻo, giản đơn mà đầy ý vị. Một lần cầm cuốn sách lên, bạn sẽ thấy những mảnh tâm hồn mình đâu đó trong từng câu chữ, từng dòng thơ. Và có lẽ, đó là điều kỳ diệu nhất mà tập thơ này mang lại.
V.T.N.M.
SILENT NOTES
(Võ Thị Như Mai on Quỳnh Tiên’s poetry collection, Releasing the Dawn’s Buds, Vietnamese Association Publishing House, 2024)
Quỳnh Tiên’s poetry collection, Releasing the Dawn’s Buds, does not stand out as a dazzling melody in a bustling crowd. Instead, it resonates as a quiet echo of the soul, a tender emotion nurtured and grown in silence. Each verse is a breath of life, a harmonious blend of the past, present, and a hopeful belief in what is yet to come.
1.
Quỳnh Tiên steps into the world of poetry with the unhurried pace of someone who has weathered storms and chaos. Her poetry carries the essence of reflection, a soul once restless yet now at peace with the rhythm of life. The imagery in her poetry is not the forced product of imagination but simple, authentic slices of life:
“Winter is still here, spring quietly blooms.
Farewell to the night, flowers glisten with dewdrops.
Not a dream, though we think it so
The tilted moon over the hill, the rooster silent for dawn.
Like children eager for a grand festival,
Flaunting new clothes made just in time.
Like elders pondering days gone by,
Polished stones from life’s hurried bustle,
Loves loud and quiet passing like waves.”
This is how Quỳnh Tiên calls upon memories—not with a heavy heart or clinging grasp, but like clouds floating gently past.
2.
What makes this collection remarkable is how simplicity transforms into beauty. Every small detail—from the morning sunlight and the gentle streams to raindrops on the roof—comes alive with unique significance under Quỳnh Tiên’s pen:
“Casting a ray of sunlight,
Love changes its hues.
Shades of affection,
Worn thin with tenderness.
Stones in hand,
Hurled in fleeting pain.
The tranquil lake,
Ripples the sky and clouds above.”
Her poetry doesn’t embellish life but allows it to unfold naturally, seen through the eyes of one who listens deeply and understands profoundly.
3.
In Releasing the Dawn’s Buds, love is not a torrent of waves but the stillness and depth of two souls who have endured and grown together:
“I return, silent, to hear the sea sing,
The enchanting rhythm of waves meeting one another.
I give the sea back to you,
A sky ablaze with sunlight.
The restless white waves yearn
For a single camellia bloom.
I give the sea back to you,
Keep the blue sky for yourself.
Waves kissing the shore endlessly,
The sand smiling, dreaming of mossy rest.”
In her verses, love is a quiet but intense connection—a meeting of two hearts in harmony, needing no flowery words but only a shared rhythm.
4.
Perhaps the most compelling aspect of this collection is the serene and liberating spirit that Quỳnh Tiên infuses into her work. She does not resist the flow of time but embraces it, cherishing every fleeting moment. Her poems gently remind us that while we cannot stop time from passing, we can choose to live meaningfully:
“Pick the dawn,
Place it gently into a new day,
Full of sunshine, wind, and peace.”
5.
Releasing the Dawn’s Buds does not proclaim itself as a grand manifesto but instead quietly settles into the hearts of its readers, like the soft strum of a guitar amidst a bustling street. Here, readers find not only empathy but also a lesson in seeing life through kinder eyes.
Quỳnh Tiên’s work is like a morning dew drop—small yet crystal clear, simple yet profoundly meaningful. Once you hold the book in your hands, you’ll find fragments of your own soul scattered across its verses. And perhaps, that is the most magical gift this collection offers.
V.T.N.M.
GIPHY App Key not set. Please check settings