Nhà thơ Rodica Marian, sinh năm 1944 tại Rumani, hiện sống và làm việc tại Hungary. Là một tiến sĩ Ngôn ngữ học, thành viên của Hiệp hội Nhà văn Romania, bà là cộng tác viên khoa học cấp cao của Viện Ngôn ngữ học và Lịch sử Văn học “Sextil Pușcariu” ở Cluj Napoca. Với ưu thế về từ vựng học, từ điển học, phong cách học, ngữ nghĩa học, thi pháp học, ký hiệu học…, bà đã viết nhiều tiểu luận và bình luận văn học công bố trên các tạp chí trong và ngoài Hungary cũng như đã xuất bản một số cuốn sách văn học.
Nhà thơ Rodica Marian đã được Học viện Romania đã trao giải thưởng “Bogdan Petriceicu Hasdeu” năm 1995; Giải thưởng của Hội Nhà văn Rumani tại Cluj-Napoca năm 1999; Giải tưởng niệm quốc gia “150 năm ngày sinh của Mihai Eminescu” năm 2000; Giải đặc biệt “Liviu Petrescu”, “Lucian Blaga”, Giải Liên hoan Quốc tế năm 2010…
Xin trân trọng giới thiệu chùm thơ của Nhà thơ Rodica Marian do nhà thơ Phạm Vân Anh chuyển ngữ.
ÁNH SÁNG TÁI SINH
Tôi là bản sao trắng của đêm đen
Và chẳng cảm thấy điều gì trầm trọng
Rồi những tia nắng hé rạng
Mong manh và dễ tan biến như hạnh phúc
Để loài mòng biển nhón chân trần trong buổi sáng tinh khôi
ĐIỀU KỲ DIỆU CỦA CẢM XÚC
Tôi mơ thấy mình chập chờn thức ngủ
Nỗi đau dày vò tôi giữa gối chăn
Gắng chống cự để trỗi mình đứng dậy
Ý chí căng như đạn ở trên nòng
Tôi muốn cất cánh tay lên xua đuổi
Để bản thân tránh né đám ranh con
Những đứa bé tựa hồ đang giận dữ
Muốn giằng xé tôi trong giấc ngủ chưa tròn
Ai rắp tâm hại tôi, ai mai phục
Trong ngôi nhà ký ức của tuổi thơ
Tôi cất tiếng, đôi khi là nguyền rủa
Bối rối và sợ hãi đến thẫn thờ
Nhưng kỳ lạ những điều tôi nói
Lạc lõng làm sao với âm điệu khàn khàn
Nhưng cơ thể vẫn nằm yên bất động
Chẳng hề nghe mệnh lệnh tôi ban
Và tiếng ho húng hắng tựa trừ tà
Chợt vang lên như thể một điềm lành
Phá bỏ bùa mê đang khiến tôi rợn ngợp
Cơn “bóng đè” tan biến rất nhanh
Tôi thấy mình nhẹ bỗng hơn bao giờ hết,
Tưởng chừng như vừa giác ngộ bao điều
Ra khỏi giường và thực lòng thấm thía
Về những lời cần thổ lộ với anh yêu.
HOÀNG HÔN
Ngày qua ngày…
Số phận sắp đặt những điều không lường trước
Hãy quên đi những hoàng hôn rực hồng hiếm gặp
Tựa một thành Venice bé xinh
Tôi lặng lẽ đến bên nhà thờ hai tháp
Ngước nhìn tòa thánh trên cao
Nhiều thế kỷ qua vẫn thường ẩm ướt
Đó là mái ấm tâm hồn tôi trú ngụ
Là nơi lưu ký ức cuộc đời tôi
Con phố nhỏ chợt tươi màu nắng
Khi một nụ cười rộn rã vọng tháp cao,
Nụ cười ấy tỏa hào quang rạng rỡ
Thơm nồng nàn tựa đóa hồng nhung
Tôi cúi đầu thành tâm khấn nguyện
Trong đĩnh ngộ tuyệt đối của tâm can
Tôi gột rửa mọi ưu phiền, phấn khích
Tôi là chính tôi không vẩn đục
Để ngắm nhìn hoàng hôn rực rỡ
Để lắng nghe tiếng bước chân trên bậc thang
Như vọng lại từ thời Trung cổ.
GIPHY App Key not set. Please check settings