Vài nét về tác giả: |
Carlos Velásquez Torres, Tiến sĩ (sinh tại Bogotá, Colombia), là một nhà thơ, dịch giả, nhạc sĩ và học giả. Anh tu nghiệp tại Đại học Quốc gia Colombia, nơi anh học âm nhạc và văn học. Sau đó, anh lấy bằng thạc sĩ về Nghiên cứu Văn học và Văn hóa tại Đại học Washington ở Seattle. Sau đó, tại Tucson, anh hoàn thành bằng tiến sĩ chuyên ngành văn học, điện ảnh và lý thuyết văn học Mỹ Latinh tại Đại học Arizona. Anh đã giảng dạy tại Đại học Bowling Green State và Đại học New Mexico Highlands. Anh đã xuất bản hai tập thơ, “Versos del Insilio” và “Es de tontos el regreso” (Đoạt Giải thưởng Thơ Quốc tế của tổ chức Revista Hybrido ở New York). Carlos Velásquez Torres đã được bổ nhiệm làm thành viên chính thức của nhiều học viện nghệ thuật khác nhau ở Ý và Romania, nơi ông đã nhận được các giải thưởng về thơ cũng như công việc biên tập và quản lý văn hóa của mình. Ông là đồng giám đốc của Liên hoan Thơ châu Mỹ ở New York, một Liên hoan đa ngôn ngữ quan trọng được tổ chức hàng năm. Velásquez biên tập bộ sách Rambla de Mar của nhà xuất bản Artepoetica Press. Ông hiện đang làm giảng viên tại Trường Cao đẳng Thành phố New York, Trường Cao đẳng Mount Saint Vincent và Viện Cervantes. |
CHỈ CÓ KẺ NGỐC TRỞ LẠI
(Tặng Carlos E. Aguasaco)
Tro cốt dòng tộc anh
một cơn bão cuốn mất
khổng lồ như cái chết
nỗi đau song hành cùng anh
vượt ngoài ký ức
Những gì của anh
chỉ là chờ đợi
những thử thách vĩnh viễn
chẳng trả lại được gốc gác cho anh
hòng có lại câu chuyện cổ thân thuộc
để trồng lên một ngày
Mọi thứ đã an bài
dẫu anh có trở lại
cũng chẳng còn sân chơi
chẳng còn lại mái nhà
mang hương thơm gốc gác
của tuổi thơ anh
Chỉ có những kẻ ngốc trở lại
khi con đường đã bị xóa đi
và buổi chiều ấy đã
cắm rễ vào đường chân trời
sẽ chẳng còn nữa đâu
Hãy để trái tim anh đập
lắng nghe tiếng vọng
vang trong khoảng cách
bởi chẳng nơi nào chờ đợi anh
chỉ còn thế giới lắm mưu đồ
trở nên điên khùng
với tiếng kêu trong trống rỗng
là tiếng người chết
hú lên trong đêm
Anh không cần trở lại
thậm chí
chẳng cần lặp lại hành trình
lẽ ra cần xóa sạch dấu chân
và chẳng cần chia tay nữa
Những ngã tư
khắc mình lên lưng anh
khi máu
xẻ vết đường anh đi tới
Giả vờ trở lại
chỉ kẻ ngốc mà thôi
và khao khát
khi chống chọi lại nỗi nhớ thương
Rời con đường của anh
và chớ ngừng lại
kẻ ngốc chúng ta
cần nhìn thấy anh
ngay từ phía xa
ĐIỀU GÌ CÒN LẠI NẾU CHẲNG PHẢI TÌNH YÊU?
Khi những ồn ào đời sống
thay thế bởi bình yên và ấm áp
dẫu có tục tằn hay quấy rối
khi chẳng còn lại gì ngoài lời cầu xin
rằng cơ thể ta ơi
hãy để lại vết dấu
rằng đó là dấu hiệu nơi chốn của chúng tôi
Còn lại gì nếu chẳng là tình yêu
chân thực bảo vệ chúng ta
trước các cuộc tấn công thú tính
vào cái bóng của ta
trong khi ta còn làn da
nhớ mùi hương của thịt và
những bí mật của chúng ta
Còn lại gì nếu không phải thế
điều nhắc nhở ta rằng ngày nào đó
chúng ta đã thở được như ý muốn
mùi hương của đầu tóc ướt rượt
khi đang ngoài phố
chợ của gái mại dâm văn phòng
với mức lương xứng đáng
đã bán kho báu cuối cùng
trong câu chuyện của chúng tôi
Chỉ có tình yêu đó còn lại
khi phủ sang phố xá là vô giá
và xương của chúng ta
là hàng hóa
chất đầy trên kệ lạ
và chẳng có ký ức
để mà lãng quên
ĐÔI TAY TÔI ĐÃ RƠI
Ngực tôi rỉ máu, phồng lên
nỗi đau thắt lại, cái chết đến nhanh ghê gớm.
Em hãy nhẹ gánh ra đi
không còn chỗ trống nào,
không chút kiên nhẫn nào
để chịu đựng gánh nặng
của kẻ thất bại
Hãy cầm lấy cây giáo,
để cơ bắp cứng của em
cắt ngang không trung,
tiếng vút nhanh
của cuốc thép rèn
là bản giao hưởng cuối cùng
cho thịt tôi
xé rách trong tiếng gọi tử thần.
Đừng nhìn theo tôi,
Sự hiến dâng của hữu thể này đã đủ.
Đừng nhìn sau bóng tôi,
Em chỉ tìm thấy
những kẻ đã gửi tôi đến với em,
và chỉ giữ lại
ánh sáng le lói những ký ức mơ hồ
trong lưu vong trí nhớ họ,
xa hơn cả hy vọng mất mát.
Những hình tượng ấy,
em thấy đó,
như những bóng tối u ám
sau lưng tôi,
đã quăng tôi trước mặt em
không gì bảo vệ nổi
ngoài đôi mắt và miệng tôi,
vũ khí kiên cường nhất,
và cũng mạnh mẽ nhất.
Dẫu vậy,
chiến thắng không bao giờ
trượt chân trên bước đi lạc lối của tôi.
Kết hợp sức mạnh cơ thể em,
và ném cái giáo đi,
như thể phá vỡ cùng lúc
bóng đêm dày đặc,
vì cuộc đời tôi
không đáng giá hơn
tiếng thì thầm của hơi thở cuối cùng.
Đừng để sự khiêm nhường cản trở
thiếu nguồn sống
cho bài ca của tôi.
Nếu tôi từng là chiến binh,
tôi đã lạc lối,
dẫu bước chân tôi
đã tìm nhiều lối,
số phận thất bại
dũng cảm đưa tôi đến đấu trường này.
Nếu tên tôi từng là một đạo quân,
bây giờ chỉ còn lại sự cô đơn vô tận,
nương náu từ nỗi đau của tôi.
Đừng nhìn theo
bóng tối u ám này nữa,
bây giờ đêm đã phủ tôi,
phủ tối cả sự trở về của em.
ĐẤT NƯỚC BUỒN NHẤT THẾ GIỚI
Thành phố rộn rã vào buổi tối
và đoàn người phóng túng
mạnh mẽ băng qua
mạng lưới phức tạp của đường phố
và đại lộ ngập tràn phụ nữ gợi tình
họ chia sẻ vòng eo của mình
theo tiếng trống vang vọng
và đàn ông say
mê mệt
những chuyên gia thói thường
chia sẻ giường đêm này qua đêm khác
Tiệc tùng muộn màng
ham hố nuốt chửng sự yên lặng
Bữa tiệc niềm vui
làm u tối đoàn người
hồn ma có lẽ mơ về
sự yên bình
lặng im
như xâm lăng đất đai
xa lạ và thù địch
Có những bài ca giờ quên lãng
nhưng tôi biết chúng từng vang xa
làm cho nỗi đau trở nên cao quý
và kết nối con người với chim chóc
Những thời điểm mà gỗ sống hồi sinh
bình yên mặt trời của những con hươu
Đã có những điệu nhảy lặng thầm
âm thanh bước chạy ngựa vằn
trên những thảo nguyên xa xôi và nóng bỏng
và làn da rung lên như trống
giữa rừng
vĩnh cửu
Máu từ ngàn người da màu có lẽ còn nhớ
rắn là chị em
và sói
và khỉ đầu chó
mất lưỡi và lặng câm như chì
kiệt sức chúng ta quên giấc ngủ
trước bình minh
Đất nước của các thành phố liên tục và kiên trì lặp lại
những mệnh lệnh của giai cấp vô sản quý tộc hài hước
khiến đám đông náo động
và niềm vui của ngày thứ Bảy
đã biến vẻ mặt ghê rợn của cái chết
thành một chiếc mặt nạ lễ hội
sống nhờ vào dòng đời của chúng ta
Đất nước buồn nhất thế giới
là nơi xua đuổi tiếng khóc trong đêm hoang dã
như đã lãng quên những người chết của mình
AUC1*
Có thể đó là dòng máu màu mỡ nhất
của cỏ trên sa mạc
đầy rẫy đổ nát và mộ phần
Những cây thánh giá
là bãi chăn
cho gia súc xa lánh nỗi đau
đã trốn chạy như tiếng hú
từ cổ họng bị xé nát
bởi sắt gỉ của những kẻ tay sai đê hèn
Tai họa nào
giải thoát chúng ta
khỏi hình phạt
sự báng bổ
tiếng la hét dối trá
tuyên ngôn điều chắc chắn
quá sức
phản cảm
như tiếng gầm của kẻ phản bội
trong mộ của những người đã khuất
ngay cả khi
xấu hổ
kinh hoàng bỏ chạy qua cánh đồng
Hàng ngàn mất mát
lăn lóc
nhưng cửa thoát hiểm
đã đóng
để tránh cảnh hỗn loạn
Có gì phản cảm hơn
khi không nao núng
chứng kiến hành động
của chú hề đẫm máu
đã làm chúng ta kinh hoàng từ thuở ấu thơ?
Bóng dáng lố bịch của tử thần
trưng bày bất nhẫn bên tay phải chúng ta
và tiếng cười nhạo của nó
làm lạnh máu của kẻ liều lĩnh.
Ôi trái tim
Làm thế nào tôi có thể ngăn
cho sự đau đớn trở nên lố bịch
trong hội chợ ồn ào
của sự nhát gan của tôi
và những lời nói
như lốp xe điên cuồng
thậm chí còn làm rối
sự trơ trẽn
Tôi phải từ bỏ giọng nói của mình
hoặc những gì còn lại của cuộc đời
và để sự kinh ngạc
trước mảnh vụn
càng trở nên xáo trộn hơn…
Chân trời
Ánh nhìn
và tôi ở trung tâm địa ngục
(HFT dịch từ bản tiếng Anh)
- *AUC là từ viết tắt của Autodefensas Unidas de Colombia (Lực lượng Phòng vệ Thống nhất Colombia). Đó là một đội quân bán quân sự được tài trợ bởi các đảng chính trị cực hữu. Họ là đối tác của những kẻ buôn bán ma túy và họ thường giết hại nông dân để cướp đất và trao cho các quan chức giao thông và chính trị địa phương. ↩︎
“Khắc tinh với thần chết” – giải nghĩa chiến thắng của Việt Nam
GIPHY App Key not set. Please check settings