in

Thơ Lâm Băng Phương

Có những mối duyên trong đời được dệt nên từ những sợi tơ kỳ diệu, những đường chỉ vô hình nhưng bền bỉ gắn kết con người với nhau. Có những người lướt qua đời nhau như một cơn gió, để lại chút dư hương rồi biến mất. Nhưng cũng có những người sinh ra là để dành cho nhau, cùng nhau đi trọn một hành trình, sẻ chia từ khoảnh khắc đầu tiên cho đến những năm tháng cuối cùng.

Chị Lâm Băng Phương và anh Nguyễn Ngọc Khiêm, họ là hai con người sinh ra trong cùng một ngày, cùng một tháng, cùng một năm – như thể định mệnh đã an bài từ trước. Không chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên, mà đó còn là dấu hiệu của một sự kết nối sâu sắc, một sự đồng hành không chỉ trên trang giấy cuộc đời mà còn trong từng nhịp thở, từng ánh mắt nhìn về nhau. Tình yêu của họ không phải là những đợt sóng ồn ào, mà là dòng sông lặng lẽ nhưng bền bỉ, lặng lẽ bồi đắp những bến bờ yêu thương.

Tình nghĩa vợ chồng, sau cùng, không chỉ là những lời hẹn ước buổi ban đầu, không chỉ là những ngày rực rỡ của thanh xuân mà còn là sự kiên trì, là lòng bao dung dành cho nhau khi thời gian không còn trẻ nữa. Đó là khi hai người biết đặt cái tôi của mình xuống để giữ gìn một mái nhà, biết nâng niu từng khoảnh khắc đời thường bên nhau. Yêu thương chân thành không phải là những bó hoa lộng lẫy hay những món quà xa hoa, mà là từng bữa cơm được nấu bằng sự quan tâm, là đôi tay nắm chặt dù ngoài kia bão giông có ập đến thế nào.

Trong lòng thành phố Sài Gòn náo nhiệt, có những con đường luôn tấp nập người qua lại, có những quán cà phê vương vấn hơi sương buổi sớm, có những chiều nắng đổ dài trên mái hiên xưa cũ. Ở nơi ấy, có những mối tình lặng lẽ lớn lên giữa những ồn ào của phố thị, có những cuộc đời được nương tựa vào nhau để bước qua bao nhiêu tháng năm vội vã. Sài Gòn như một chứng nhân lặng lẽ của bao nhiêu câu chuyện tình yêu, của bao nhiêu nỗi niềm mà con người gửi gắm vào từng cơn gió, từng cơn mưa bất chợt.

Thi ca, cuối cùng, chính là nơi neo đậu của những tâm hồn đồng điệu. Người yêu thơ là những người biết giữ gìn những rung động nhỏ bé nhất của đời sống, biết nhìn thấy cái đẹp trong những điều bình dị nhất. Từng câu chữ viết ra không chỉ là lời tỏ bày của riêng mình mà còn là sự sẻ chia, là sự đồng cảm với biết bao trái tim khác. Khi người ta yêu một bài thơ, có lẽ không chỉ vì nó hay, mà còn vì nó chạm vào một góc nào đó trong tâm hồn họ, gợi nhớ một khoảnh khắc, một người, một đoạn đời.

Duyên phận, tình nghĩa vợ chồng, gia đình, quê hương và thi ca – tất cả như những dòng chảy giao hòa, tạo nên một bản hòa tấu dịu dàng nhưng sâu lắng. Cuộc đời là hữu hạn, nhưng yêu thương thì không. Có những điều nếu không nắm giữ bằng tay, thì phải giữ bằng cả trái tim.

RU LỜI TRĂM NĂM
(Lâm Băng Phương)

Mắt anh là sao sáng
Môi em là vầng trăng
Thiên thu tuế nguyệt xoay vần
Vẫn luôn thắp sáng giữa trần gian thôi.

Tóc em là dòng suối
Vai anh là bờ vui
Lòng khe vách núi mãi bồi
Nghe trong róc rách ru lời trăm năm.

NHƯ THUỞ GIAO BÔI
(Lâm Băng Phương)

Dẫu đời gian nan bão tố
Một bước em cũng chẳng rời
Dẫu cho trăm ngàn trắc trở
Tình mình trang vở son tươi.

Dẫu đời còn nhiều cung bậc
Tình em xanh mát vun bồi
Dẫu em hương đồng cỏ nội
Tình anh như thuở giao bôi.

Dẫu em thả thơ lên trời
Ngôn tình ấp ủ lên men
Anh vui với tay nhặt vội
Kết thành hai chữ yêu em.

ƯƠM TÌNH
(Lâm Băng Phương)

Sáng nay em yêu nhõng nhẻo
Choàng ôm áp má hôn môi
Tay trong tay đi dạo cảnh
Ươm tình nồng thắm có đôi…!

Gió lạnh len vào cúc áo
Làm run tơ liễu mong manh
Khăn choàng che sao cho đủ
Xin nhờ ngực ấm nơi anh.

BÊN THỀM HEO MAY
(Lâm Băng Phương)

Tình anh trong tách nước đầy
Tình em chan chứa đắm say mặn nồng
Một mình anh đứng buồn không?
Thêm em vào nữa tình hồng sắc tươi.

Tay choàng ôm ấp tuyệt vời
Cùng nhau sánh bước chung đôi vẹn nguyền
Ông tơ Bà nguyệt se duyên
Chỉ hồng đã buộc thiên niên kết hoài.

Thanh Xuân rồi sẽ phôi phai
Đời người tựa gió thoảng bay qua rèm
Cầu gì khi tóc bạc thêm
Chỉ mong viên mãn bên thềm heo may.

EM CHÍNH LÀ EM ĐẤY THÔI
(Lâm Băng Phương)

Anh không thích em là nắng
Lại không muốn là gió trăng
Chẳng mong em là mây trắng
Suốt đời em mãi lang thang.

Anh chỉ muốn em bên anh
Mặc sóng trần gian xô bờ
Mặc biển đời đầy bão tố
Mặc cửa khép mở thời gian.

Anh muốn em gần bên anh
Chăm sóc em hoài đoạn cuối
Trái tim anh không nhịp lỗi
Tình già mình mãi chung đôi.

Anh vẫn mong em vui cười
Giận hờn chút đỉnh vu vơ
Cả khi giận hờn quá đỗi
Cho anh rất nỗi bồi hồi.

Xưa giờ Anh không nông nổi
Nhịp yêu Anh đều chẳng lơi
Em đóa hoa thơm đồng nội
Của Anh mãi mãi tuyệt vời.

Em…chính là em… đấy thôi
Cho anh lời thơ say đắm
Em mãi luôn trong ngực ấm
Nằm sâu tận trái tim anh.

VALENTINE ‘ S DAY.
(Lâm Băng Phương)

Toàn thế giới đang vui mừng khấp khởi
Cùng lớp trẻ chờ đợi Lễ Tình Nhân
Họ trao nhau, đón nhận thật ân cần
Sô cô la, nước hoa, cành hồng đỏ.

Cách thể hiện tình yêu là thế đó
Để tôn vinh bày tỏ nỗi lòng nhau
Gửi thiệp chúc mừng ghi dấu bền lâu
Lời thơ viết đôi ba câu nồng cháy.

Anh và Em mấy mươi năm vẫn vậy
Từ xưa giờ không ngày lễ Tình Nhân
Đường tình yêu qua luống tuổi thanh xuân
Luôn hạnh phúc quà cáp nào sánh được.

Cả thế gian Anh là người duy nhất
Cả cuộc đời Em chỉ một riêng Anh
Không ngày VALENTINE em chẳng phàn nàn
Mình vẫn có tháng năm dài đầm ấm.

Tình chung thủy tình mặn mà sâu đậm
Tình nồng nàn lan tỏa cả không gian
Tình ngát hương đọng lại mãi thời gian
Tình say đắm bền bỉ và ngây ngất.

Tình yêu Anh – món quà vô giá nhất.

CHÚC MỪNG SINH NHẬT ÔNG XÃ
(Lâm Băng Phương)

Một năm chọn một ngày vui
Tháng hai mười bảy chào đời có anh
Cảm ơn cha mẹ đã sanh
Đến ngày khôn lớn để dành cho em.

Sinh nhật chẳng có bánh kem
Đôi vần lục bát dệt tim ấm nồng
Em luôn thắp lửa thêm hồng
Hâm cho tình nóng đượm nồng sắc hương.

Buồn vui là việc bình thường
Ngọt bùi cay đắng con đường đã qua
Gian nan thử thách đôi ta
Thăng trầm mới biết tình già bền lâu.

Dù ngày nắng có nhạt màu
Chúng mình gom cả một bầu trời yêu
Đôi tay gìn giữ nâng niu
Tim cùng hòa nhịp tình yêu chan hòa.

Ngoài kia trăm cánh hồng hoa
Bên anh có một đóa hoa nhà mình
Hoa đời kém đẹp kém xinh
Mà cho anh cả tuổi xanh một thời.

Hạnh phúc có anh bên đời
Đôi ta luôn mãi mặn mòi hơn xưa.

NGHIÊNG VÀO VAI ANH
(Lâm Băng Phương)

Mặt trời ngã về tây
Chiều nghiêng bóng đổ dài
Mây cứ phiêu bồng mãi
Chở một mùa thu bay.

Em nghiêng vào vai Anh
Nghe nhịp đập nhè nhẹ
Tim Anh chừng nói khẽ
Em yêu nhé, đừng lo.

Em chẳng hề lo sợ
Không sợ ghềnh thác đổ
Không lo đời bão tố
Sợ nhịp bước thời gian.

Gió làm tóc em rối
Rồi sẽ trắng màu sương
Thời gian cứ rong ruổi
Cuộc đời vốn vô thường.

Em không thèm đánh đổi
Cả một trời yêu đương
Nghiêng vai em chẳng sợ
Còn hơn nửa đoạn đường…!

Đôi vai kia vẫn vững
Vẫn tròn đầy yêu thương.

NGÀY TÌNH NHÂN
(Lâm Băng Phương)

Ngày mai ngày tình nhân.
Phố chiều nghiêng nghiêng nắng
Có người đang hụt hẫng
Nhìn áo lụa bâng khuâng.

Ngày mai ngày tình nhân
Ai đó ngồi tần mần
Sô cô la mê mẫn
Vị ngọt ngào lâng lâng.

Ngày mai ngày tình nhân
Lời chân thành xởi lởi
Lửa yêu luôn vời vợi
Ấm nồng vui chứa chan.

Ngày mai ngày tình nhân
Bỏ qua những lăn tăn
Bỏ bao điều hờn giận
Theo dòng đời trôi nhanh.

Ngày mai ngày tình nhân
Có anh luôn bên cạnh
Ngắm sao trời lấp lánh
Nghe nhịp đập thanh xuân

Ngày mai ngày tình nhân
Trải bao năm cũng vậy
Tình ta luôn đong đầy
Dù không ngày tình nhân.

What do you think?

Written by Nhu Mai Vo

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

GIPHY App Key not set. Please check settings

THANH ÂM THƠ VÕ MIÊN TRƯỜNG

Thơ Văn Diên hướng tới thiếu niên