in

Thơ Mashhura Usmonova (Uzbekistan)

Mashhura Usmonova, ái nữ của ngài Zafarjon, sinh ngày 16 tháng 5 năm 2006 tại huyện Gallaorol, vùng Jizzakh, Cộng hòa Uzbekistan. Hiện nay, ở tuổi 18 tràn đầy sức sống, Mashhura là sinh viên của Đại học Quốc gia Samarkand.

Cô bén duyên với thơ ca từ năm lên mười, và cho đến nay đã là tác giả của khoảng 100 thi phẩm. Mashhura là thành viên của nhiều tổ chức văn học quốc tế tại Ai Cập, Indonesia, Pakistan, Argentina và Ấn Độ.
Thơ của cô thường xuyên được đăng tải trên các tờ báo và tạp chí danh tiếng như Mushtum, Gulkhan, Guncha, Bilimdon, Tong yulduzi, Nazm gulshani, Ezgulik, Kelajak bunyodkoriGallaorol ovozi.
Mashhura cũng thường xuất hiện trên sóng các kênh truyền hình và phát thanh như Uzbekistan24, Sevimli, MY5, Bolajon và JizzakhTV, với những màn trình diễn sáng tạo đậm chất riêng.
Không dừng lại ở quê nhà, các tác phẩm của cô còn vươn xa, được tuyển chọn và xuất bản trong các tuyển tập sách tại Hoa Kỳ, Azerbaijan, Thổ Nhĩ Kỳ và Vương quốc Anh.
Mashhura đã vinh dự giành được hơn 30 giải thưởng trong các cuộc thi quy mô toàn quốc.

Yêu đọc sách, đam mê khám phá những chân trời mới, cô gái trẻ mang trong mình khát vọng lớn: trở thành một nhà ngôn ngữ học, để tiếp tục dệt nên những giấc mơ bằng ngôn từ.

Bức thư

Biết đâu đó, bạn vẫn chờ tôi lặng lẽ,
Mà tôi lại viết đôi dòng trên mảnh giấy bé con.
Tôi vụng về, và ngốc nghếch, tôi không hiểu nổi lòng mình,
Đi xa bạn, rồi trở lại – chắc tôi sẽ hóa điên mất.
Biết đâu bạn đã quên rồi,
Cô bé hay cười đi qua con phố nhỏ.
Ta lạc mất nhau ở ngã rẽ nào vậy?
Hay chính những con đường này cũng trở nên xa lạ?
Có lẽ bạn đã quên những vần thơ khờ dại,
Nhưng từng câu chữ đều đong đầy ân tình.
Đôi khi lòng tôi mỏi mệt trong lặng thinh,
Khi những câu hỏi bám riết tâm trí.
Bạn là liều thuốc của tôi,
Nhưng tôi chỉ biết trút lòng trên trang giấy.
Con phố từng ngập tiếng cười,
Giờ chỉ còn tôi với những giọt lệ âm thầm.
Nỗi niềm mà bạn chẳng hề hay biết,
Đến tờ giấy cũng lắng nghe thổn thức của tôi.
Ước gì tôi hóa thành mảnh giấy
Mà bạn từng mong đợi những dòng chữ hiện ra.
Người Thầy

Đừng nghĩ rằng
Em đã già đi,
Em vẫn là em — đứa học trò bé nhỏ ngày nào.
Em không biết mình có xứng đáng với tin yêu thầy gửi gắm,
Chỉ biết, đôi lần, em khiến lòng thầy thêm trĩu nặng.
Đôi khi, em hiểu nhầm lời thầy,
Đôi khi, giận dỗi, em quay đi.
Em đâu hay biết thầy cũng có một trái tim biết đau.
Phải chăng em đã điên dại, buông lời thiếu nghĩ suy?
Biết đâu, giờ thầy sẽ mỉm cười,
Khi đọc những vần thơ không còn lỗi dại khờ,
Những vần thơ em viết riêng tặng thầy.
Nhưng trước khi đời em vấp va nhiều lầm lỗi,
Xin thầy, hãy dạy em thêm lần nữa — cách làm người.

(HFT chuyển ngữ từ bản tiếng Anh)

What do you think?

NHÀ VĂN BYEONG CHEOL KANG, TỪ CÕI SUY TƯỞNG ĐẾN CÁNH RỪNG THI CA

Thơ Magie F-V Vijay-Kumar (Anse Boileau, Beau Vallon, đảo quốc Seychelles)