in

Thơ Nông Thị Ngọc Hòa

CÓ MỘT MIỀN QUÊ
Kính tặng quê hương Bắc Kạn
 
Quê hương tôi đèo dốc quá gập ghềnh
Dẫu xa ngái mà gần như hơi thở
Hoa mận trắng hay mây sà xuống chợ
Mùa mưa dầm thấp thỏm bước chân trâu
 
Hứng nước lần xởi lởi tiếng mời nhau
Sàn phơi lúa ướt trăng Rằm tháng Bảy
Cái cọn nước nặng lòng ôm suối chảy
Thoảng cuối rừng khắc khoải tiếng từ quy
 
Ngày chạm mặt trời, đêm chạm sao khuya
Tim áp sát cột nhà nghe gỗ thở
Tôi như gặp lại dáng hình tiên tổ
Những hoa văn hình lửa biết nói cười
 
Dẫu khó nghèo thì đó vẫn quê tôi
Ruộng bậc thang như cung đàn của núi
Lúa phơi phới phổng phao thì con gái
Những sườn đồi thấp thoáng dấu chân nai
 
Tôi của hôm nay, tôi của ngày mai
Chẳng là gì nếu không vùng quê ấy
Mong tìm lại quả còn cha chơi hội
Nơi một thời cha xứng một thời trai…
NÓI CÙNG ĐÁ NÚI HÀ GIANG
 
Vượt qua cổng trời
Lên cao nguyên
Hình như phập phồng đá thở
Ngực đá trần ứa nhựa
Hay sữa trời nuôi sống những vạt ngô
 
Sừng sững đá nguyên sơ
Thăm thẳm vực
Cao ngất đỉnh bao nhiêu đá thức
Nhà Trời nấu mèn mén rồi - khói đá ngập lòng thung
 
Mã Pì Lèng ươm mây trắng rưng rưng
Đá nuôi ngô, ngô nuôi người bao đời không sai khác
Sông dẫu đổi dòng dẫu lắm ghềnh nhiều thác
Núi chẳng chuyển dời - ai tính tháng tính năm
 
Những nếp nhà bên triền núi chênh vênh
Cờ đỏ thắm rợp trời xanh Tháng Tám
Không khóc mà mắt tôi cay lắm
Thấp thoáng từng thớ đá cứ cười tôi
 
Thấp thoáng dòng Nho Quế về xuôi.
ĐI CHỢ VÙNG CAO
 
Ngựa đi trong mây
Hơi thở như say
Chỉ nghe móng gõ
Chỉ nghe gió bay
Người đi trong sương
Hơi thở thơm hương
Để ai xao xuyến
Để ai vấn vương
Ngựa đi lên dốc
Và chân ai bước
Làm cho đá mừng
Làm cho suối reo
Gió bay
Lá lay
Núi nghiêng tiếng chiêng
Chẳng ai thấy mình
Mình không thấy em
Chỉ nghe tiếng hát
Và chân ai bước
Suối nhắn cung đàn
Mái tóc mây ngàn
Vòng xinh váy mới
Em đi chợ phiên.
VÒNG XOÈ ĐÊM CHIỀNG KHOANG
 
Đốt lửa lên nhé
Hãy nổi cồng lên
Âm vang núi trên
Rộn ràng bản dưới
 
Ai ơi tới đây
Kết thành vòng rộng
Nắm chặt tay nhau
Xoè theo nhịp trống
 
Này vòng xoè nhỏ
Này vòng xoè to
Rượu thơm em rót
Mắt em hẹn hò
 
Dập dờn bướm bạc
Ngực núi tròn căng
Môi xinh chúm chím
Ngọt hơn trăng Rằm
 
Nào ta hãy uống
Để cho núi say
Ngả nghiêng chếnh choáng
Vòng xoè đêm nay.
NÓI VỚI CON VỀ NƠI TA ĐÃ SỐNG
 
Mảnh đất của cái ngày xa xôi ấy
Con đường rừng bé nhỏ uốn quanh co
Thung lũng hoang vu chưa từng thơ mộng
Biết tìm đâu ra chốn để hẹn hò
 
Thảm rêu mịn êm đềm ru giấc ngủ
Những trưa hè hái củi ở rừng lim
Nắng nhảy nhót lung linh như cổ tích
Trên vòm xanh ngời ríu rít tiếng chim
 
Mẹ đã gửi tuổi thơ mình ở đó
Với trăng Rằm háo hức tuổi mộng mơ
Rưng rưng chín ngọt ngào ươm trái ấm
Mong tình yêu không lỡ hẹn bao giờ
 
Hạnh phúc cứ chật căng đòi lớn dậy
Da thịt con thơm hương của núi rừng
Cơm độn sắn dạt dào dòng sữa mẹ
Khi lớn rồi con có nhớ hay không?

What do you think?

Thơ Louise Glück (Mỹ) – song ngữ

Các nhà thơ Hàn Quốc vận động ủng hộ Việt Nam khắc phục hậu quả bão số 3