in

Thơ Thiền của tác giả Võ Đào Phương Trâm

Vài nét về tác giả:

Võ Đào Phương Trâm, sinh năm 1983 – Thạc sĩ Khoa học Giáo dục. Chị tham gia sáng tác từ năm 2021. Một số Truyện ngắn đã phát hành: Mắt đỏ, Rừng thiêng, Căn phòng gia tộc, Tử tội, Bức tranh vẽ dở, Đồng trăng, Cuộc hẹn, Gánh xiếc trong mưa, một số tác phẩm Thơ… đã được đăng tải trên một số Trang Văn học trong nước và nước ngoài, Tạp chí Tôn giáo như: Tạp Chí Nghiên Cứu Phật Học, Diễn đàn Văn học Nghệ thuật Văn chương Phương Nam; Diễn đàn Văn chương Thành phố Hồ Chí Minh; Blogradio; Hội Văn học Nghệ thuật Tỉnh Quảng Ngãi; Tôn Vinh Văn hóa đọc; Đài Phát thanh và Truyền hình Hậu Giang, Tạp Chí Sông Hương, Tạp chí Da Màu.


An Lạc!
Tiếng chuông xa…
Bóng chiều gần
Đoản buồn cảnh nguyệt tiếng tiêu ngân
Lòng trăng trôi suốt dòng cô tịch
Nâng cánh mạn thuyền, sông nước dâng

Có một người đi trong lặng lẽ
Chiều xuân ghé ngọn lá bồ đề
Dưới cội huyền chân thân tĩnh lặng
Nghe tiếng chuông chiều trên sơn khê

Người quét lá đa lòng niệm Phật
Thân tâm an tịnh giữa vô thường
Bảy nổi ba chìm theo sống thác
Vô ngã vội tìm nơi náu nương

Chiều nay nghe tiếng lòng buông lặng
Hoa rơi yên giấc cuối thác ghềnh
Ngoảnh nhìn năm tháng trôi vô tận
Thấy một phận người sao mông mênh!

Gột lại thân tâm giữa bão đời
Giật mình ngơ ngác những trầm khơi
Rũ áo phong lai tìm tuế nguyệt
Qua những úa nhàu, ta nghỉ ngơi!



Bình yên giữa đời
Bên góc bếp nóng hổi
Có con Mèo ngủ say
Cuộn tròn như chiếc gối
Mân mê từng ngón tay
 
Chú Mèo ngoan vô tư
Mê ngủ rất hiền từ
Xa xa chùa Thiên mụ
Tiếng chuông về chân như
 
Con đường dài vô tận
Nặng nhọc một kiếp người
Ngồi xuống đây một chút
Để cho lòng nghỉ ngơi
 
Một đời người trôi qua
Mấy ai mà đoán được
Những vui buồn phía trước
Vô thường tựa nhành hoa.
 
Theo gió thổi mây bay
Ta khép đời vụn dại
Rụng rơi chiều hoang hoải
Ru mềm những ngón tay
 
Tiếng chuông từ sơn khê
Đường xưa nhớ lối về
Nén hương trầm ấm khói
Nghe đời nhẹ cơn mê.
 
Câu kinh gieo từ bi
Chiếc lá tre hoan hỉ
Đặt nỗi buồn xuống nghỉ
Cho tâm hồn thảnh thơi.


Về với Phật!
Con lặng lẽ về nơi tỉnh thức
Ngồi lặng im bên mái Chùa xưa
Nghe hương khói thâm trầm sâu lắng
Nhẹ như không, đời chẳng dư thừa

Tách trà ấm trên tay thoang thoảng
Một thời Kinh mộc mạc liễu tri
Trong cánh gió sương chiều u ảm
Cỏ vô ưu giữa chốn tư nghì

Thương thân xác trong vòng lục đạo
Trôi lăn trăm nghìn kiếp luân hồi
Qua mấy bận nương nhờ cõi tạm
Đã về đây tìm bóng mây trôi

Trên sân vắng lũ chim nhặt thóc
Người nhìn theo bầy sẻ mỉm cười
Dẫu đời có ba đào chuyển động
Vẫn an nhiên, Phật ở đây thôi!



 
Hòn sỏi nhỏ
Nhặt một hòn sỏi nhỏ
Ném xuống mặt hồ xanh
Nghe tiếng nước lủm chủm
Mặt hồ chẳng yên lành
 
Nhặt một hòn sỏi nhỏ
Ném vào mặt gương soi
Mặt gương vỡ tan nát
Chẳng ghép lại được rồi
 
Nhặt một hòn sỏi nhỏ
Ném vào một chú mèo
Chú mèo chạy đi núp
Nó chẳng còn nghe theo
 
Nhặt một hòn sỏi nhỏ
Ném vào giữa cuộc đời
Cuộc đời mênh mông lắm
Chẳng yên lòng thảnh thơi

Nhặt một hòn sỏi nhỏ
Ném vào số phận ai
Người ta không vui vẻ
Mình cũng sẽ buồn hoài.

Cuộc đời là quán trọ
Người lâu mấy cũng đi
Rời chốn nương náu đó
Ta còn lại những gì?
 
Một mảnh thân cát bụi
Một nắm đất cỏ hoang
Hơn thua hay thương ghét
Rồi cũng đến suối vàng

Ta ngồi yên lắng đọng
Nghe ngọn cỏ thầm thì
Dù có yêu có giận
Gió cũng về mang đi…


Sắc không
Em về trên nhánh phù hoa
Những nhành cỏ thảo như là chao nghiêng
Nắng chiều nhẹ tựa phong miên
Hoàng hoa phủ lấp sân thiêng góc Chùa

Sương Trời rơi lạnh vườn thưa
Cỏ lau lất phất bông đùa nhẹ tênh
Thiên thai một cõi mông mênh
Dạo chơi mấy cảnh bồng bềnh chân như

Huyền không sắc sắc hư hư
Thản nhiên mở cánh phong thư bụi trần
Nặng lòng mấy cõi phù vân
Cũng qua một kiếp đến dần thái lai
 
Rũ đi những nặng bi ai
Con đường đạo hạnh từ nay ghé về
Qua đi những mộng những mê
Ngồi trong tỉnh thức xa bề trầm luân!

What do you think?

Thảo luận về giải pháp phổ biến Văn học Pháp tại Việt Nam

Thơ Ahmed Miqdad (Gaza)