in

Tin nhắn lúc nửa đêm

Truyện ngắn của Ngọc Bích

Điện thoại báo tin lái xe Uber sẽ đến trong một phút nữa, Andrei vội vã đứng lên, đặt tay lên vai cô gái và khẽ ra hiệu về phía cửa. “Xe đến rồi, để anh đưa em xuống.” Cô gái gật đầu, lấy áo khoác và đứng lên đi theo Andrei. Họ đóng nhẹ cánh cửa rồi bước về phía cầu thang cách đó chỉ vài chục bước chân, dường như rất thuận tiện cho một cuộc chia tay chóng vánh. 

Vừa thò đầu ra cửa lối vào toà nhà, không khí lạnh buốt ập vào có cảm giác như cắt vào da mặt khiến Andrei đột ngột suýt xoa, “Chà chà, lạnh ghê. Em có lạnh không, cô bé?” Cô gái không nói gì, chỉ cười nhẹ, lắc đầu. Cô mặc một chiếc áo khoác lông dày, tất đen bó sát đùi, chân đi ủng đen dài tới gối. Andrei nhẹ nhàng dắt tay cô băng qua đường, tới chiếc xe đang đợi, cẩn thận nhìn biển số kiểm tra đúng là xe mình đã gọi đặt rồi vẫy tay ra hiệu thân mật với lái xe. Quay lại cô gái đứng sau, Andrei hôn nhẹ lên má cô, mở cửa xe với dáng điệu ga lăng và không quên nói câu quen thuộc. “Nhắn tin cho anh khi em về tới nơi nhé.” Cô gái vẫn không nói gì, chỉ mỉm cười, gật đầu và nhanh nhẹn chui tọt vào ghế sau. Chiếc xe phóng vút đi trong màn sương bàng bạc, đèn pha loang loáng. Chẳng mấy chốc, nó đã ra khỏi thành phố, đi về phía Nam, tới một khu dân cư lao động bình dân mà Andrei chưa từng đặt chân đến và chắc cũng không bao giờ có ý định ghé qua. Đa số dân sống ở đó là người gốc Đông Nam Á, Ê-ti-o-pi-a, hay Sô-ma-li.

Bước chân lên phòng, Andrei nhẹ nhàng mở cửa bước vào. Tụt giầy, tiện tay xoay núm giảm nhiệt độ lò sưởi, anh bước tới bàn làm việc, nhấp chuột và mở lên nghe tiếp bản giao hưởng cổ điển Mozart mà khi nãy anh đã tạm dừng lại khi cô gái nói là cô không thích lắm. Andrei nhắm mắt, ngả người ra ghế thư giãn một lát rồi bỗng quyết định đứng lên đi vào khoang bếp ngay sát phòng khách. Với tay lấy một chiếc ly nhỏ xíu và chai rượu whisky trong tủ, Andrei rót cho mình một ly. Tỳ tay lên bức tường thấp ngăn bếp với phòng khách, được thiết kế có thể sử dụng như bàn ăn hay quầy uống rượu, Andrei xoay xoay chiếc ly trong tay với dáng vẻ lơ đãng. Anh không uống ngay mà chỉ trầm ngâm đứng đó như thể đang chờ đợi điều gì. Vài phút sau, Andrei nhấp một ngụm nhỏ rồi mang ly ra ngồi bên chiếc bàn nước. Tiện tay, anh kiểm tra điện thoại và tài khoản Uber. Xe đưa cô gái đã sắp về tới đích là địa chỉ cô gái cho anh, chỉ còn khoảng 10 phút nữa là đến. Andrei ngửa cổ lên uống cạn ly rượu rồi chậm rãi đứng lên đi vào phòng tắm, đánh răng rửa mặt qua loa, thu dọn lại chiếc bồn tắm, treo khăn và miếng bông tắm lên ngay ngắn vào chỗ cũ. Những việc anh đã quen làm sau mỗi đêm thứ sáu từ bao lâu nay. 

Điện thoại bỗng rung rì rì nhè nhẹ. Andrei bước tới bàn nước kiểm tra. Tin nhắn của cô gái: “Em đã về đến nơi. Cảm ơn anh. Chúc ngủ ngon và hy vọng sẽ gặp lại.” Andrei nhếch mép cười. Anh hào phóng trả thêm 5 đô la tiền tip cho lái xe Uber.  

Andrei là người Romania, lớn lên ở thành phố Bucarest. Tóc nâu, mắt nâu, dáng vẻ thấp nhỏ, rắn chắc, thời trẻ Andrei rất mê môn cử tạ. Thói quen tập chống đẩy và đu xà mỗi ngày là điều anh chưa bao giờ từ bỏ suốt hơn 30 năm qua. Cũng như mọi chúng bạn lớn lên dưới thời cộng sản Soviet, Andrei sống trong một gia đình công chức quy củ, cha mẹ là nhân viên bàn giấy ở một bệnh viện công. Vào đại học đúng vào năm chế độ cộng sản và chính quyền Ceausescu sụp đổ, Andrei may mắn là lứa sinh viên cuối cùng được hưởng chế độ miễn học phí của nhà nước. Học chuyên ngành toán với ý định là sẽ làm giáo sư dạy toán ở trường đại học, Andrei tình cờ gặp và say mê Georgina, cô bạn cùng khoá nhưng học bên khoa Vật Lý nằm ngay đối diện toà nhà khoa Toán. Cuộc đời Andrei thay đổi từ đó. 

Không như Andrei, Georgina lớn lên trong một gia đình quý tộc lâu đời, hậu duệ của đời vua Carol đệ nhị. Tuy gia sản đã sa sút nhiều qua bao biến cố thế chiến thứ nhất, thứ hai, và thể chế cộng sản, gia đình cô vẫn sống theo cung cách tư sản xa hoa truyền thống, bề ngoài họ kín đáo và hợp tác theo chính sách nhà nước xã hội chủ nghĩa nhưng bên trong họ ngấm ngầm chán ghét chế độ và luôn khắc khoải tìm một cơ hội thay đổi số mệnh. Georgina được cha mẹ đầu tư cho học tiếng Anh và tiếng Pháp từ nhỏ. 

Dáng vẻ cao, gầy, mái tóc vàng óng, đôi mắt thông minh lấp lánh ẩn sau cặp kính cận, Georgina dường như không có gì hợp với Andrei. Cô không thích quảng giao, tính tình nghiêm nghị, kín đáo, trong khi Andrei luôn cười đùa hài hước và thích giao du bạn bè. Nhưng trong một lần cùng tham dự hội thảo sinh viên ở trường, cử chỉ ga lăng và nụ cười thân thiện của Andrei đã khiến Georgina xúc động và đồng ý cho anh số điện thoại. Họ bắt đầu hẹn hò, yêu nhau, rồi cùng chia sẻ mơ ước tương lai. Ra trường, hai người kết hôn rồi quyết định cùng nhau xin học tiến sĩ ngành Vật Lý ở Mỹ, theo lời thuyết phục của Georgina. 

Andrei bắt đầu miệt mài ngày đêm ôn luyện học thi. Khi này, đất nước Romania đã mở cửa, gia đình anh bắt đầu có một chút điều kiện kinh tế dư dả sau khi mẹ Andrei được giao vị trí trưởng phòng nhân sự ở một bệnh viện bán công. Mùa hè đó, họ cùng đi du lịch sang Anh. Andrei đăng ký học tiếng Anh mỗi ngày gần 10 tiếng, trong khi Georgina ra sức cùng anh thực hành. Anh nộp hồ sơ xin học vào chương trình tiến sĩ cùng vợ và may mắn đã đến với họ sau 5 tháng đợi chờ: Cả hai đều được nhận vào khoa Vật Lý ở một trường đại học khá danh tiếng gần Chicago, thuộc tiểu bang Illinois. 

Cuộc đời sinh viên tiến sĩ của họ có vẻ như là mơ ước của hàng triệu người trên thế giới. Tuy việc học và nghiên cứu rất vất vả vì các giáo sư Mỹ luôn đặt yêu cầu rất cao, lương tiến sĩ của hai người chưa vướng bận con cái đủ cho họ sống khá dư dả thoải mái. Với tư chất thông minh và bản tính nhẫn nại cần cù, cả Andfrei và Georgina đều thu hoạch được ít nhiều thành công sau ba năm miệt mài thí nghiệm, hợp tác nghiên cứu và đồng tác giả xuất bản với các giáo sư hướng dẫn. 

Song, một điều mà họ ít ngờ tới là con đường hai người trông đợi sau khi học xong tiến sĩ lại dường như không giống nhau. Georgina thực tế, muốn chuyển hướng từ vật lý sang công nghệ thông tin vốn là ngành rất có giá ở nước Mỹ. Andrei muốn quay lại với những con số toán học và tập trung nghiên cứu về những dữ liệu lớn. Sau năm năm, họ cùng tốt nghiệp tiến sĩ. Georgina mau chóng nhận được việc làm mơ ước cho một hãng máy tính đa quốc gia cỡ hàng đầu ở miền Tây nước Mỹ, nhưng cô không thuyết phục nổi Andrei. Anh muốn ở lại Chicago học thêm một tấm bằng nữa về khoa học dữ liệu. Họ tạm thời sống xa nhau và quyết định sẽ cùng chung sống sau khi Andrei học xong. 

Mỗi tháng, Georgina lại thu xếp một cuối tuần để bay qua Chicago gặp chồng. Những nụ hôn dài, những cái ôm da diết thật chặt, những bàn tay xiết nắm lấy nhau không chịu rời ở sân bay, rồi những nỗ lực hối thúc thuyết phục luôn kết thúc bằng sự im lặng của Andrei. Lần nào chia tay, ngồi chờ máy bay cất cánh, Georgina cũng khóc nức nở. Được cái, cô không mấy khi mất tập trung, luôn tỉnh táo khi làm việc. Georgina làm ngày làm đêm, say mê nghiên cứu tìm tòi đưa ra những sáng kiến, cảm thấy vô cùng hạnh phúc khi ý tưởng của cô được công nhận. Những dự án mới, những cơ hội thăng tiến cũng đồng nghĩa với việc các chuyến bay về Chicago của cô thưa dần. Rồi một ngày, cô gặp Nick…

Andrei sững sờ nhìn bức thư được gửi tới qua bưu điện từ đại sứ Romania ở Mỹ. Dù đã đoán trước sự việc, anh vẫn không khỏi sốc và bàng hoàng nhận ra là mình đã đánh mất một tình yêu lớn trong đời. Trước đó, những cuộc nói chuyện của họ gần như chỉ diễn ra trên điện thoại, luôn kết thúc bằng sự tranh luận cãi vã không lối thoát, và đã ngừng hẳn trong khoảng nửa năm. Lúc đầu, Andrei tự ái, tức giận, ký ngay đơn ly hôn không thèm nói một lời với vợ, cha mẹ hỏi thăm anh cũng lảng tránh nói chuyện. Về sau, Andrei mới bắt đầu thấm hiểu ra rằng, có lẽ cái tôi của anh quá lớn và nó đã vượt sức chịu đựng của Georgina. Song, lúc đó đã quá muộn. 

Mười năm sau, Andrei đã thành công và đạt được mơ ước trong sự nghiệp của mình. Anh trở thành một chuyên gia cao cấp về khoa học dữ liệu cho một công ty nghiên cứu thị trường trí tuệ nhân tạo ở một thành phố lớn phía Tây nước Mỹ, không xa nơi vợ cũ làm việc là mấy. Trong công việc, Andrei không cần lấy lòng ai. Anh đến công ty mỗi ngày, coi phòng làm việc như nơi giải trí, say mê cần mẫn nghiên cứu và đưa ra những kết luận sắc bén, những bản báo cáo dự đoán chắc nịch đầy thuyết phục, sai số chỉ ở mức tối thiểu. Ngoài giờ làm việc, Andrei vẫn giữ thói quen tập cử tạ, giao du bạn bè đồng hương và vui chơi tụ tập uống rượu. Những câu chuyện bên ly rượu của họ luôn là nỗi nhớ quê hương, ẩm thực và văn hoá xã hội Romania, là giấc mơ làm giàu trở thành tỉ phú ở Mỹ, và những đôi chân dài khêu gợi sau những lớp tất đen mỏng manh. 

Sau thất bại hôn nhân, Andrei cảm thấy mình ngày càng giống như một con sư tử cô độc, đầy sức mạnh tự tin song lạnh lùng tàn nhẫn trong tình cảm với phụ nữ. Anh không muốn yêu ai nữa nhưng bản năng giống đực trong anh vẫn luôn khao khát mãnh liệt. Qua hình ảnh giới thiệu và lời rỉ tai của một người bạn, Andrei tìm ra và dần trở thành khách hàng quen thuộc cho một chuỗi cung cấp dịch vụ gái gọi hộ tống cao cấp ngay trong thành phố anh sống. Anh kén chọn kỹ lưỡng và không ngại trả giá cao. Mỗi lần gặp một cô gái mà anh cảm thấy hấp dẫn và thoả mãn là một lần Andrei lại được dịp chứng tỏ bản ngã đàn ông của mình – bạo liệt, thích điều khiển, trần trụi, pha lẫn sự phấn khích khi được tỏ ra hào hoa, ga lăng, và hào phóng. 

Đa phần gái gọi của Andrei là sinh viên nước ngoài đến từ các nước Đông Nam Á hay Liên Xô cũ. Họ có chút học vấn, chút nhan sắc, chút tinh tế và hiểu biết đa văn hoá, nhưng dạn dĩ, từng trải như gái thập thành và biết rõ thân phận của mình. Quyết định đăng ký và được qua màn tuyển chọn trong đường dây gái gọi chuyên nghiệp cao cấp vừa là thử thách lớn nhất trong đời mà họ đã vượt qua, vừa là con xúc xắc may rủi mà họ sẵn sàng đổ ra bàn hàng đêm và chấp nhận thua. Andrei biết, tuy nghề nghiệp không cho phép họ hành động quá quy định, nhiều cô gái anh gặp có một mong ước ngầm là sẽ được gọi lại và trở thành bạn tình hay bạn đời lâu dài với anh. Những mẩu tin nhắn họ gửi Andrei báo tin đã trở về nhà sau đêm hành lạc dường như vừa là liều thuốc kích thích lòng kiêu hãnh đàn ông trong anh,vừa như một lời nhắc nhở thầm kín cho bản tính hờn ghen khinh rẻ đàn bà trong anh trỗi dậy. Andrei chưa bao giờ trả lời tin nhắn lúc nửa đêm của bất kỳ cô gái nào. 

Seattle, 6/2024

Tác giả Ngọc Bích

What do you think?

“Thơ song ngữ Manik Chakraborty – Bangladesh” – HFT chuyển ngữ

Tác giả ngôn tình xuất bản 3 sách về trẻ tự kỷ