in

Truyện ngắn TRÊN ĐỈNH PHÙ VÂN

Mai Dũng

Sẽ phải leo khoảng 40 bậc nữa mới lên tới đỉnh nhưng tôi mệt rồi. Leo được 60 bậc dốc đứng như vậy kể cũng không tệ. Hạ chiếc balo trên vai xuống thấy nhẹ người như bỏ khỏi mình chiếc cối đá.

Chỉ một chiếc ghế trống trong cả dãy trống người tôi hỏi:

– Chỗ này có ai ngồi không?

– Anh ngồi đi.

Dĩ nhiên tôi biết ghế trống nhiều như vậy có thể ngồi đại bất cứ chỗ nào nhưng chỗ tôi hạ balo xuống ngồi ngay cạnh chỗ một cô gái thì tốt nhất nên hỏi cô ta. Không nên đường đột tới ngồi cạnh một cô gái lạ vì nhỡ đâu chỗ đó là chỗ anh bồ, ông chồng hoặc ai đó vừa đứng lên đi đâu đó, và họ ngồi đó để giữ chỗ cho người đi vắng bất chợt.

Vậy là yên vị. Tôi bẻ một miếng bánh mì đen được đặt trên đĩa sứ rất sạch chậm rãi đưa lên miệng. Ngon quá. Chắc chắn nó được làm từ thứ bột mì nguyên chất, thứ bột mì trên cánh đồng kiểu như ở Nauy, Đan mạch hoặc Ukraine. Có khi lại được xay thủ công không chừng.

Dưới chân dốc tôi có đọc bản hướng dẫn du khách: “Vé lên tham quan có bao gồm đồ ăn nhẹ, trà và hoa quả tự chọn”. Vì vậy ta phải hiểu thức ăn tại nơi nghỉ chân này là nằm trong vé đã mua.

Không gian thoáng sạch giữa mây bay quanh chân ghế, tiếng thông reo vi vu trên đại ngàn cho khách cảm giác thư thái tận cùng. Hít căng lồng ngực thứ không khí trộn lẫn mùi oải hương, phấn thông khiến miếng bánh mì bình thường cũng được thần thánh hóa.

– Bánh mì ngon quá. (Tôi buột miệng kêu lên vậy, kêu trống không chứ không có ý nói với ai.

– Xời!!!

Cô gái ngồi cạnh đang uống trà và dí mũi vào cuốn sách gì đó cũng có vẻ buột miệng như vậy. Và hình như cũng nói trống không, chả nhằm vào ai.

Nhưng “dịch” chữ “Xời” này ra thì có mấy ý. Kiểu như “Chuyện, bánh mì này không ngon thì còn ở đâu ngon hơn được nữa”. Hoặc “Có thế mà cũng lạ”.

– Bột mì tốt lắm đấy anh. Em không nhập bột đã xay mà nhập lúa mì về tự xay lấy đấy. Anh ăn miếng thịt nguội nữa xem nào, có thấy sự khác biệt không?

À thì ra đây là cô chủ của nhà hàng này. Cũng có khi là chủ của khu du lịch này không chừng.

Tôi không có thói quen nhìn phụ nữ. Nghĩa là không nhìn vào họ mà chỉ lướt mắt thoáng qua khuôn mặt để nhận biết đó là người tầm tuổi bao nhiêu. Cô ấy xinh. (Đó là cảm nhận cá nhân). Cô có dáng người tầm thước. Sự cảm nhận xấu-đẹp ở tôi cũng không giống ai (dĩ nhiên). Nghĩa là tôi có kiểu cảm nhận vẻ đẹp của riêng tôi nên cũng chẳng có thể dám phát biểu với cộng đồng là cô gái này rất đẹp hay bình thường.

Nhẩn nha nhấm nháp bánh mì và uống trà đen không đường, theo thói quen, tôi rút điện thoại ra lướt Facebook dù biết chả có gì ngoài tin xe cán chó, trộm chó, hoặc bị chó đớp.

Tràn ngập là ảnh bạn phây, nam giới đóng com lê cà vạt, khuôn mặt hao hao tài tử Chánh Tín hoặc Alanh Đờ lông. Các bạn nữ óng ả màu sắc rực rỡ mô phỏng công nương Diana. Kiểu đẹp nhẵn nhụi vô hồn không có chút sắc tố da của người đang sống. Nhìn thoáng biết ngay sử dụng công nghệ AI.

Lướt chút chút lại thấy tin tức “mẹ dùng búa dọa con, con giật búa bổ liên tiếp vào đầu mẹ chết tươi rồi tìm cách phi tang dấu vết”. Không bàn về đạo đức nữa vì “con” đạo đức ngày nay tụt xuống đáy vực sâu thăm thẳm rồi, khuyên bảo ai đó là vô ích. Chỉ nói về chuyện giết người phi tang. Tại sao cho đến bây giờ có kẻ vẫn nghĩ sau khi giết mạng người là có thể xóa dấu vết nhỉ? Thật dốt nát đến độ không có não.

Lướt chút nữa thấy Ngọc Trinh ít xuất hiện hơn mấy hôm trước. Cũng phải thôi, bão cũng có lúc giật đổ nhà rồi phải yếu đi chứ, hết hơi chứ. Ở cái xứ này, những tin tức kiểu đó ồn lên nhanh và cũng tắt nhanh lắm. Bênh vực kẻ yếu thế gặp hoạn nạn là loại trào lưu như hoa sớm nở tối tàn. Phải là những chuyện cãi lộn, bôi xấu cá nhân mới bền chuyện. Khi ấy người tham gia rất đông đảo, phần lớn là chửi tát nước theo mưa. Cung cách đó rất hợp với dân mình. Tức là “chửi cho chết cụ nó đi”. Chửi kiểu đó sướng vì không có đối thủ, nạn nhân không quen biết, thông tin về “nó” cũng không biết nốt. Thấy người ta chửi thì mình cũng chửi. Kém miếng khó chịu. Với lại chửi người khác là cách tự tôn mình lên cao, mình là người tốt hơn kẻ kia. Người ta nghĩ thế. Nghĩ tới đây tôi mỉm cười chua chát, nhét điện thoại vào túi rồi xách balo khoác lên vai.

Ra cửa, tôi nhớ ra chưa chào chủ quán (cứ cho là cô ấy là chủ quán đi) nên ngoái cổ lại:

– Tạm biệt nhé, cảm ơn vì bánh mì ngon và tách trà đen rất tuyệt.

– Không có gì anh. Chúc anh chuyến du lịch tốt đẹp và may mắn.

Một thoáng sương lạnh, hay là mây gì đó len lỏi vào cổ áo khoác làm tôi hơi rùng mình. Kéo khóa áo lên tận cằm, leo tiếp. Sắp tới đích rồi. Ở độ cao này các bậc đá bắt đầu ẩm ướt hơn, lá thông hai bên sườn núi cũng sẫm lại. Những đóa hoa trắng li ti mọc dại rất nhiều. Hình như càng lên cao, các bông hoa càng có xu hướng nhỏ hơn. Chắc các nàng hoa dại cũng biết thân biết phận, nơi này có nở to như cái đĩa cũng chẳng có ai ngắm, mất công. Đoạn dốc này điện thoại mất sóng 4G, cả sóng Mobi 2G cũng đặng thị tèo luôn.

Càng lên gần đỉnh, không gian càng mở rộng dần ra, rừng thông thưa dần rồi bày ra trước mắt là một khoảng trống bao la chan hòa ánh sáng. Các bậc đá chấm dứt ở đây, tiếp nối là một lối đi dẫn lên trời. Đúng như Kinh Thánh chép “Đường vào nước trời hẹp như lỗ trôn kim”. Đứng ở đây có cảm giác như mình là quả trứng chim trứng gà gì đó đang được đặt trên đầu một cây sào. Dù rất tỉnh táo nhưng choáng ngợp cảm giác say say chống chếnh bởi hết lớp mây này tới lớp mây khác cuồn cuộn chảy quanh đôi giày ống cổ cao. Quanh mình là một biển mây không có biên giới, không có kết thúc.

Tôi lôi máy ảnh ra, đặt lại chế độ Landcape rồi bấm máy lia lịa. Tới đây chỉ ngắm nhìn cũng đã rất mãn nhãn nhưng thực sự tiếc cho những người không có thú chụp ảnh. Ngắm nhìn là một chuyện, chia sẻ những khoảnh khắc quý giá của thiên nhiên với những người khác là một chuyện. Những người chơi ảnh, nhiếp ảnh gia chia sẻ ảnh mình chụp là một nhu cầu tự thân chứ không phải mưu cầu một điều gì.

Chọn một mỏm đá bằng phẳng, hạ balo xuống, đóng máy ảnh, mở khóa áo khoác che gió châm một điếu thuốc. Ăn khi đói nói khi say và hút thuốc lá trên đỉnh núi đầy mây là đỉnh của cảm giác hứng khởi.

Đã lên đỉnh thì rồi cũng phải tụt xuống chứ, không lẽ cứ chơi vơi chống chếnh mãi ở cái đỉnh gió hút mắt này mãi sao. Xốc balo lên vai, tôi lựa từng bước đi xuống. Đúng là leo lên mỏi gối, tụt xuống chồn chân.

Lao xao tiếng người bên dưới leo lên. Họ là 5-6 người nước ngoài cả nam lẫn nữ, tóc màu kim. Dẫn đoàn lên là cái cô tôi có kể trong stt trước. Cô đang hoa chân múa tay giới thiệu với khách về “dư địa chí” vùng này. Cái vẻ năng động hoạt ngôn của cô lúc này khác hẳn dáng vẻ kín đáo thâm trầm khi cô ngồi đọc sách trong quán nước với tôi. Phụ nữ nói chung cũng như đàn ông chúng tôi thôi, không ưa những người lớp tớp đụng tý toét mồm ra cười cũng không thích những người không thèm để mắt tới bất kỳ cái gì xung quanh hoặc tự mãn kiểu nát rượu không biết mình là ai.

– Anh gì ơi, anh có thể chụp giúp em với mọi người vài tấm ảnh được không ạ?

– Vâng, được. Chụp bằng điện thoại của cô hay điện thoại của tôi?

– Không, anh chụp bằng máy ảnh số của anh đi, chụp bằng điện thoại thì em nhờ anh làm gì.

À ra vậy. Cô muốn có những tấm ảnh chất lượng cao.

– Cũng được. Thế cô nói mọi người tập trung gọn lại ở mỏm phía Đông kia kìa.

– Nhưng phía đó ngược sáng, ảnh tối thui anh ơi.

– Cứ bảo mọi người ra đó, ảnh không đẹp không sáng không lấy tiền. (Tôi đùa thôi, không định “hành nghề” ở đây)

Chụp xong. lục balo lấy đầu đọc, cắm thẻ vào, tôi tải ảnh vừa chụp vào chiếc Iphone 14 của cô ta.

– Đẹp quá anh ạ. cảm ơn anh nhiều nhé.

Cô gái lấy số điện thoại của tôi dù điểm cao này không có chút cột sóng nào. Tôi không hỏi số điện thoại của cô vì biết chắc là rồi sẽ mất công xóa. Ngay cả bạn Facebook, 2 ngàn nick trong danh sách thử hỏi có mấy ai tương tác thường xuyên?

Hai ba hôm sau, có điện thoại gọi. Nhấc máy không thấy lưu trong danh sách nên tôi không nghe. Hầu hết số lạ toàn dụ dỗ tư vấn chứng khoán hoặc mời tham dự hội thảo du lịch miễn phí.

Đến chiều, có một tin nhắn Mobiphone. Mở ra nội dung như sau: “Chào anh. Em tên là Huệ-người anh gặp trong nhà hàng và người được anh chụp ảnh giúp. Sáng nay em gọi anh mấy cuộc không thấy anh nhấc máy. Chắc anh bận đang trên đường đi đâu đó hả?

Em chỉ muốn nhắn là em cảm ơn anh rất nhiều về những tấm ảnh rất đẹp. Nếu có dịp nào anh quay lại chụp ảnh ở đây, anh gọi cho em nhé. Một lần nữa cảm ơn anh”

Tôi khẽ mỉm cười. Biết bao giờ quay lại đây nữa? Khó lắm. Đất nước mình có biết bao nhiêu nơi có những thắng cảnh tuyệt vời mà ta chưa tới? Còn nhiều lắm. Còn phải đi tiếp khi đôi chân còn leo được tới những nơi phải leo để mở rộng tầm mắt.

Tôi lặng lẽ xóa tin nhắn. Cứ để ký ức lưu giữ hộ những kỉ niệm, những điều tốt đẹp về nhau, về mọi người như vậy sẽ tốt hơn.

Tác giả Mai Dũng

What do you think?

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

GIPHY App Key not set. Please check settings

Ra mắt Tuyển Thơ và Truyện Ký về tình yêu quê hương và nước Nga của nhà văn Nguyễn Huy Hoàng

Thơ song ngữ Nguyễn Thị Bích Vượng