in

XUÂN TÌNH TA ĐỌC OANH KIM

Xuân về, chẳng cần gọi, vẫn ghé thềm. Những tán cây thức dậy sau giấc ngủ dài, mở mắt xanh biếc trong làn nắng phơn phớt vàng. Dăm cánh hoa ngập ngừng bung nở, như kẻ si tình bẽn lẽn giữa buổi hò hẹn đầu tiên. Trong một khoảnh khắc rất nhỏ, ta như nghe thấy tiếng xuân len lỏi giữa từng kẽ lá, rì rầm những lời tình tự thầm thì.

Chợt nhớ những vần thơ của Oanh Kim, dịu dàng mà chơi vơi, nỗi niềm chẳng dám gọi tên, chỉ khe khẽ rơi trên từng con chữ. Thơ ấy không cất lời yêu, nhưng người đọc vẫn thấy lòng mình dậy sóng, như thể một hương sắc rất riêng của mùa xuân đã ướp đầy trong từng con chữ.

Có ai đó đang lặng lẽ chờ xuân, như chờ một người từng hứa hẹn? Hay chỉ đơn thuần, xuân về là để nhớ, để thương, để giấu một chút bồi hồi trong đáy mắt? Dẫu thế nào, thì khi nắng rắc vàng trên mái hiên, khi gió thổi mềm từng vạt áo, ta cũng biết mình đang đứng giữa mùa đẹp nhất của năm. Một mùa xuân có hoa nở, có gió hây hây, có những dòng thơ buồn chẳng dám than thở, có cả những con tim cứ mãi chông chênh giữa thương và nhớ.

Rồi xuân sẽ đi, như ai đó đã từng rời xa, nhưng vẫn để lại dư âm của một thời lặng thầm và dịu ngọt. Người ta có thể quên đi những ngày mưa gió, nhưng những khoảnh khắc có ánh nắng rọi qua mi, có một vần thơ lặng lẽ khẽ gõ vào tim thì khó mà phai nhạt.

Có khi nào, giữa một ngày xuân nào đó, bạn chợt thấy lòng mình mềm đi trước một cơn gió thoảng, chợt nhớ về những vần thơ đã từng đọc, và tự hỏi: phải chăng, yêu cũng như xuân – đến thật khẽ, đi thật nhẹ, nhưng vương vấn mãi chẳng thể nào nguôi?

Xuân cứ mãi lặp lại theo vòng quay của đất trời, nhưng có những niềm thương chỉ đến một lần rồi hóa vĩnh hằng. Như giọt sương đọng trên cành, như nụ hoa vừa kịp nở đã run rẩy trong gió mai, tình yêu đôi khi cũng mong manh đến nao lòng. Người có thể quay lưng, nhưng dư âm của một mùa yêu chẳng dễ gì tan biến.

Có những người ôm xuân trong lòng mà chẳng nói, có những cuộc hẹn không bao giờ thành, nhưng vẫn đủ để làm dịu đi một đời nhớ thương. Và như thế, xuân chẳng bao giờ mất đi, chỉ là lẩn khuất đâu đó, chờ ai đó nhặt lại một chút dư tình trong một buổi chiều phai nắng.

Thời gian là kẻ mộng du lặng lẽ, cứ thế trôi qua mà chẳng đợi ai. Nhưng có những câu thơ lại đứng ngoài vòng quay ấy, như những nụ hoa chưa bao giờ tàn trong ký ức. Chúng giữ lại những điều đẹp đẽ nhất của một đời người, những nhịp rung của trái tim, những khắc khoải chẳng thể nói thành lời. Thơ, vì thế, trở thành chứng nhân cho những mùa xuân đã qua, cho những bàn tay đã từng nắm chặt rồi buông lơi. Và phải chăng, trong một ngày nào đó, khi bóng nắng đổ dài trên thềm cũ, ta sẽ lại tìm thấy mình trong một vần thơ cũ kỹ nhưng chưa từng úa màu?

++++

NÍU XUÂN
(Oanh Kim)

Một khoảng trời riêng e ấp xuân
Sớm mai lộc biếc khỏa tưng bừng
Ươm tình thả chữ vào trang giấy
Rộn rã lòng ai thoáng ngập ngừng
—————
Đón mùa Tết đến lại bâng khuâng
Lãng đãng vàng hanh nắng ngập ngừng
Má thắm môi hồng chân nhịp gót
Tung tăng quên mất tuổi bao lần
————-
Khẽ hỏi rằng em có ngóng xuân
Cúc vàng khoe sắc rợp thềm sân
Ru đời mơ ngát hồn phiêu lãng
Chim én nghiêng bay chẳng ngại ngần
————-
Dập dìu ong bướm ấm tình quân
Tình tỏ chim ca ríu rít mừng
Giấu chút yêu thương mà dấm dẳng
Xuân về vời vợi nhọc điều cần
————-
Lá chếch song thềm trải mộng xuân
Sao mà thương ghét cứ lưng chừng
Khi thương Nguyệt quế Tường vi thắm
Lúc ghét tìm xuân đếm bấy lần
————-
Em giờ níu lại thuở còn xuân
Tóc tuyết sương pha bóng xế hằn
Tử tế yêu mình nên hụt hẫng
Mơ tình chi nữa lệch màu trăng

++++

CHẠP TRÔI
(Oanh Kim)

Chạp trôi ….
về nhẹ có hay
Nắng hanh vẫn đổ bóng dài cho nhau
Nguyệt viên
hoa bướm muôn màu
Nhắp say cạn chén rượu đào
Mừng xuân
————
Chạp trôi …
Em lại bâng khuâng
Ga chiều cần bến
Tình cần ai trao
Mơ xuân … đan giấc ru nào
Hương nồng sắc thắm
ngọt ngào tình ơi
————
Chạp trôi …
đẹp nét dung ngời
Mây ngàn đợi Bậu
cạn lời yêu thương
Hiểu tình nương náu đời thường
Còn bao năm tháng.
Còn vương bộn bề
—————
Chạp trôi ….
lặng lẽ tư bề
Sắt se giấc lạnh … tái tê đất trời
Dịu dàng
Hương sắc cuộc chơi
Thuyền quyên không đợi
trăng rơi bên thềm …
—————-
Chạp trôi ….
Nắng ấm bình yên
Có cùng nỗi nhớ truân chuyên đêm về
Đông tàn gió gởi
duyên thề
Rêu phong nhé
Xuân lại về …. người ơi …

++++

TÌNH LỠ TRÊU NGƯỜI …!
(Oanh Kim)

Đêm trở giấc cô liêu
Trăng vàng say lướt khướt
Tình đổ bến ga chiều
Buồn vui bao nhiêu lượt
——-
Xuân mười hai bến nước
Xuôi ngược lạc mộng ngời
Bậu cùng ta mỏi bước
Thế gian không thẹn đời
——-
Cùng thơ và cùng cười
Tay đan tay tóc rối
Quỳnh yêu hương ngập lối
Mà quên tuổi hạc rồi
——-
Mặc thời gian cứ trôi 
Nối hai đầu thương nhớ
Ngại ngùng mắt mềm môi
Vẫn hoài nghe ai thở
———
Cũng chẳng phải bất ngờ
Khi không vừa giấc mơ
Đem gói tình vào thơ
Nghe chừng tim đi lạc
———-
Trách trăng nay bàng bạc
Nhếch nhác đổ bóng trôi
Tóc tuyết se đời hạc
Tình trêu lỡ bên người …

++++


THÁNG TÁM NGẬM NGÙI MƯA NHANH
(Oanh Kim)

Thu cứ vô tình trôi mãi
Tình anh xa ngái ngại ngần
Nửa mảnh yêu thừa khoan nhặt
Tháng tám đổ bóng thềm sân

Ôm tình cột chặt thơ thẩn
Trăng ghé tình ai đẹp xinh
Lối đẹp vào thơ ấm áp
Nụ cười ngọt nhé hương tình …

Đa đoan gối mộng bên mình
Dịu dàng vui cùng năm tháng
Bài thơ con chữ khóc tình
Đắng lòng tay nắm lang thang

Miệng cười bướm đắm thế gian
Bên nhau chiều buồn muôn thuở
Chỉ cần yêu thương nhắc nhở
Nồng nàn tình bạc người dưng

Chỉ là thương nhớ lưng chừng
Tháng Tám ngậm ngùi mưa nhanh
Đêm tàn song thưa cô quạnh
Lá vàng xào xạc … mong manh …

++++

MƯỜI HAI BẾN NƯỚC THÔI MƠ …
(Oanh Kim)

Mười hai bến nước …
chị mình …
Đò đang đợi bến
sao tình dỡ dang…
Mười hai bến nước …
Chị sang …
Nước trong đời chị …
Cưu mang ngập lòng …

Ví dầu …
nước lớn nước ròng
Sông bao nhiêu nước
Là lòng chị mơ …
Có duyên không nợ
Trăng mờ …
Diêu bông không có
Chị chờ bậu qua …

Mênh mông
Trời đất bao la
Tìm đâu một chút thật thà
thế gian …
Sông sâu xuôi ngược
đò ngang
Mưa bay bụi phủ
Gian nan một mình

Tìm đâu một chút chân tình …
Có. không
Còn , mất duyên tình
loay hoay
Vẫn mùa Xuân lẻ
bi hài
Vẫn yêu.. vẫn nhớ
Vẫn hoài … vẫn mơ….

Chị dài duyên mộng bơ vơ
Mười hai bến nước thôi chờ … bậu ơi … !

++++

XUÂN TÌNH
(Oanh Kim)

Đầu xuân
Rớt chút mây chiều
Lay lay gió ngã
Nghiêng xiêu lối mòn
Tình yêu thêm chút môi son
Tình yêu vời vợi …đầu non trăng cài

Cỏ cây
hoa lá mê say
Nụ hồng ngan ngát
Xuân lay lắt tình
Ái ân đan giấc mơ xinh
Khát khao bao bận … bậu, mình yêu nhau

Em về
thêm chút sắc màu
Chờ hoa xuân mới
lao xao mộng tình
Nhìn ai lưu luyến … thêm tình
Mây trời lờ lững … vô tình phôi pha

Cõi riêng
Ta gởi trăng tà
Nhặt thưa một giấc
Mơ hoa xuân ngời
Thế gian mở cửa… khóc, cười
Thèm về dỗ giấc bên đời mơ xuân

Rưng nghiêng
cho nhớ bâng khuâng
Chênh vênh bảy sắc
Cầu vồng ước mơ
Yêu nhau một bận duyên thơ
Xuân về khởi nụ . Tình chờ đêm Xuân

++++

BỞI
(Oanh Kim)

Vẫn đa đoan ngược xuôi mùa thu gởi
Mấy bận mùa sang chấp chới chạnh lòng
Nông sâu biết mấy chữ tình hồ hởi
Em thơ ngây cũng BỞI sắc cầu vồng
————-
Còn lại nơi này sợ lắm mùa đông
Trăng bên song đong đưa trôi nửa mảnh
Cũng BỞI là mơ ly vang sóng sánh
Dỗ giấc đêm về mưa tạnh lòng ai
————-
Đắng lòng lắm BỞI thương nhớ loay hoay
Nhắp chén Quỳnh thơm sao cay vời vợi
Nhớ bờ môi tựa một thời xa ngái
Hương nồng tóc tuyết say đắm ngọt mời
————-
Rồi cạn cùng nhau một chén thu vơi
Rượu tình lơi lã trăng ngời tóc xõa
Mặc mưa xéo xắt đi qua đâu đó
Ôm đống tình chân BỞI thỏa duyên thừa
—————
Mùa về anh ơi vàng lá thu chưa
Sầu riêng mang theo cho vừa cơn khát
BỞI sắc cầu vồng thêm chi màu bạc
Tình mãi rêu phong mất mát nụ cười

++++

LÀ CHIỀU …
(Oanh Kim)

Muộn phiền buông bỏ
mù khơi
Vẫn là lắm mộng
Xuân ngời bên em

Đong đưa
rớt chút bụi mềm
Vẫn vì sao lạc
mà đêm đợi chờ

Vui buồn viết vội
câu thơ
Yêu thương được mất
bây giờ sá chi

Hoàng hôn về vội. tức thì
Ừ về nhau nhé
Trách gì … cuộc chơi …

Vẫn hoài tròn khuyết
rồi trôi
Vẫn nghe mãi tiếng
chiều rơi thở dài

Nụ cười chia nửa
Loay hoay
Dây dài . Giếng cạn
Tình ai … mỏi mòn …!

++++

CHỜ TRĂNG TRỌN VẸN HOA CÀI ÁO ĐÔI
(Oanh Kim)

Mây lờ lững…
phủ trời sớm tối
Ngã lòng trăng
bối rối tơ vương
Lời ai đã nói mến thương
Mà câu hẹn thệ … chưa tường đó đây

Đêm cô quạnh …
Trăng đầy lướt thướt
Khách tha phương
lỡ bước … tình hồng
Mười hai bến nước đục trong
Xuân thì một thuở ân nồng chẳng phai

Thôi Bậu nhé…
đường dài trăm lối
Trạm cuối cùng
chớ rối duyên tơ
Nếu yêu xin chớ hững hờ
Tình trao nguyên vẹn…. trăng thơ ngập long

Xây mộng ước …
mây không nhạt đậm
Ngõ lời trăng
đừng lắm đổi thay
Nếu phải là trúc là mai
Chờ trăng trọn vẹn …hoa cài áo đôi….

++++

RU TÌNH MUỐI MẶN QUÊ ANH
(Oanh Kim)

Ở nơi đó …
Bạt ngàn sương sa …đầy lấp lánh
Những hạt ngọc trời vẫn óng ánh vào mùa
Gió còn ngóng đợi
Mây xô lệch đuổi xua
Dòng biển mặn mòi … nhặt thưa
về đây kết tụ …

Vương nắng lung linh …
Mặt trời vàng quyến rũ
Trĩu giọt mồ hôi đầy thua đủ của diêm dân
Có cả ân cần, cả say đắm lẫn bâng khuâng
Vẫn cánh đồng trưa trong ngần ngan ngát nắng

Mồ hôi mặn hoà tan cánh đồng mặn
Bất tận trời xanh lẳng lặng chảy quanh người
BẢO THUẬN chân tình yêu lắm anh ơi
Trời nắng chang vẫn rạng ngời …
vô ngần nụ cười muối bể …

Trời không phụ … muối nghề không phai nhạt
Dòng chảy phù sa biển hát khúc ân tình
Thủy triều mãi nhịp
Trăn trở diêm dân…
Muối vẫn an sinh , đầy tình quê anh đó …

Có vuông muối lụa trắng tinh
Có nụ cười xinh hớn hở
Quang gánh cong mình nhịp nhàng muối thở
Ru giấc thanh bình bởi nợ bởi duyên
Cực khổ triền miên vẫn yêu nghề muối

Sáng trưa chiều tối …
lầm lủi ngại chi …
Hương biển đọng bờ mi
Như cô gái xuân thì BA TRI thật đẹp
BẢO THUẬN son sắt xuân nồng áo hồng guốc dép
Ru giấc tình người vời vợi … muối đẹp lắm anh … !!!!

++++

TỰ TÌNH THU
(Oanh Kim)

Gió xua
Rớt bão mưa tuôn
Mùa bay phủ đóm
Mây tuồn nhiễu nhương

Cõng đời
Thân Mẹ mật đường
Cuộc chơi bể cả
Gió sương bộn bề

Chiều quanh quẫn
Ngại trăng kề
Ơi … cơn trắng dạ
Tư bề canh thâu

Đêm ôm giấc mỏi
ngang đầu
Thu phong lá úa
Chan lầu nguyệt tơ

Quyện trần bước nhịp
Hững hờ
Tương Quỳnh chén tửu
Còn chờ người xa

Ga chiều canh cánh
Ta bà
Chút hồng nét hạnh
Thật thà tình thu

What do you think?

Written by Nhu Mai Vo

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

GIPHY App Key not set. Please check settings

Bài thơ “Người Cơ đốc giáo đáng thương nhìn vào khu ổ chuột” của Czesław Miłosz